Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đã sớm nói hân ngu xuẩn mả, dám xông đến cung Bất Tử, dù là đương kim Long Đế đến trước cung Bất Tứ cũng phái cân nhắc ba phần, huống chi một võ giả Thông Thần Nhất Trọng?”, có võ giả tràn

đây khinh thường.

“Đáng tiếc, một hạt giống tốt cúa tu võ lại không hiểu cách thu lỉễm, không hiểu cách nhẵn nhịn, hôm nay chắc hẳn phái chết”, một lão giả tràn đầy tiếc nuối, nếu là ông ta, tuyệt đối sẽ không chọc đến nhà họ Ưng.

“Loại rác rưởi này nhất định sẽ chết… Mẹ kiếp?!”

Một võ giả vốn định đùa cợt mấy câu, nhưng lời còn chưa dứt, sắc mặt liền biến đối lớn, giống như bị đánh vào mặt vậy, ngơ ngác đứng ngây ra tại chỗ,

Không chỉ mỗi ông ta, bốn phía rất nhiều người cũng rơi vào yên tĩnh, ngơ ngác nhìn về phía trước, vẻ mặt hoảng sợ.

Lại thấy,

Trước cửa cung Bất Tử, hơn một ngàn lính canh phòng đã dẳn đầu xuất thủ!

Nhưng,

Một ngàn người này cũng không làm bị thương đến một cọng lông của Trần Bát Hoang!

Hơn ngàn loại võ kỹ và vũ khí rơi trên người Trần Bát Hoang, giống như ném hòn đá vào biến lớn, không tạo ra bất kỳ gợn sóng nào,

Còn Trần Đức thì sao?

Tay anh cầm Long Ngâm, từng bước từng bước đi về phía cửa lớn cung Bất Tử.

Kiếm trong tay anh giống như dao bố dưa hấu, mỗi một lần giơ lên rồi hạ xuống thì sẽ có đầu người rơi xuống đất, tứ chi phần tách!

Đi đến đâu cũng không ai có thế ngăn cán!

Đối mặt với một ngàn người nhà Ưng, anh chân chính bước vào giống như chồ không người!

Dưới chân anh tất cầ đêu là máu và thi thể!

Trần Đức cực giống một Ma quý Ma vương đến từ mười tám tầng địa ngục,

Một bước giết một người, máu chảy không dính vào thân!

Giữa một trăm cái hít thở, một ngàn võ giả chỉ còn lại mười người!

Mười võ giá kia tay cầm vũ khí, run rẩy đứng ớ phía trước, sâc mặt hoảng hốt, không dám ra tay.

Trần Đức đi về phía trước một bước.

Một bước của bọn họ!

Đi một bước,

Lùi một bước!

“Phế vật, đều là phế vật!”, Ưng Thiên Hải quát lớn một tiếng, gã đứng lẽn, lao xuống dưới đất kêu ầm ầm, gã đích thân đi tới bén cạnh Trần Đức: ‘Thằng nhãi, sự ngông cuồng của mày,rốt cuộc là vì…”

“Phụt!”

Lời Ưng Thiên Hải còn chưa dứt, một thanh kiếm đột nhiên hiện lên trong con ngươi gã,

Phóng đại! Phóng đại! Lại một lần nữa phóng đại!

Một phần nghìn giây,

“Phụt!”

Mũi kiếm đâm vào mi tâm gã, xuyên thủng qua đầu gã giống như xiên nướng!

“Phốc phốc!”

Long Ngâm thu hồi.

Trần Đức tiếp tục đi về phía trước,

Mà Ưng Thiên Hải không có nói thêm một chữ, càng không làm ra bất kỳ một động tác nào, trong con ngươi gã chỉ còn lại vẻ sợ hãi, kinh hoàng và không thế tướng tượng nổi!

Sau khi Trần Đức kề sát qua vai gã,

“Bụp!”

Cơ thể gã,

Ngã quỵ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK