‘Thiên Cung nguy hiểm như thế, trên đường đến đã có rất nhiều người chạm vào cấm kỵ nên chết rồi, lúc này âi lại dám lấy mạng mình ra mạo hiếm cơ chứ?”
Tiếng bàn tán xôn xao, từ vực Thiểm Điện đến đây đã không hề dề dàng, từ con đường Thiên Hà được trải bởi máu tươi của hàng vạn người, cho đến khi tiến vào Thiên Cung, họ lại gặp được rất nhiều chuyện kỳ quái, chết cả vạn người.
Rất nhiều võ giả lo lắng sợ hẫi, lo sẽ xáy ra chuyện gì.
“Hừ, một đám chết nhát như chuột!”
Cũng có người khinh thường: “Trong không gian cũng có nói, chỉ ba trăm người được phép rời khỏi đây, hơn nữa tin tức này cũng được xác nhận trong sách cổ, chỉ có những kẻ mạnh nhất mới thoát được, các người nghĩ ở lại đây thì không phải chết hả, nực cười!”
Sau đó.
Trong đám đông có hơn trăm võ giả bước ra, bọn họ không mạnh lắm, có thế nói là xếp dưới đáy đảo Khốn Long, có thế tới đây đều nhờ vào thế lực
của gia tộc, hoặc là nhà ở ngay gần Tây Hải.
Cũng vì không đủ mạnh, nên họ đã kết thành liên minh, lấy đông bù yếu, mới có thể đi đến nơi này.
“Dù sao cũng không thể rời khỏi đảo Khốn Long, chi bằng liều mạng, chúng ta tiếp tục hợp tác, lên thang trời!”
Ánh mắt người dần đầu đầy sắc bén, nói xong lập tức đi về phía thang trời.
Sau lưng người đó, mấy chục võ giả kéo nhau đi theo, có thế nói là sánh vai cùng đi.
Chẳng mấy chốc, gần trăm người đó đã bước lẻn bậc thứ nhất!
“Không sao, bọn họ không sao cả!”
“Chờ thêm một lát nữa xem, không biết rốt cuộc cầu thang này cao đến mức nào”.
Ánh mât mọi người đều dồn về phía trăm người kia, cả Trần Tử Phi cũng mở mắt ra, chú ý quan sát họ.
Hắn ta vẫn chưa bước lên đó vì đang chờ tới giờ phút này, chờ người khác thử trước, sau khi xác định an toàn rồi mới hành động.
Dù sao, thực lực của hân ta vẫn còn đó, không thể nhận là đệ nhất nhưng cũng gần gần đó, chí cần đám cao thủ như Lý Thiên Cương, Thích Thiện, Khổng Lâm Sinh không bắt tay nhau thì hắn ta chẳng ngại bất kỳ người nào.
Vì thế…
Dù người khác có lên trước thì cũng chắng sao cả, hoặc là có được cơ duyên trước cũng không thành vấn đề, hắn ta tin chắc mình có thế hơn thế.
An Như Yên, Đoàn Phong Trần, Lăng Nhất Hải cũng suy nghĩ như thế, không hề sốt ruột một chút nào.
Mọi người nhìn một trảm người kia không ngừng trèo lẽn.
Một bậc.
Hai bậc.
Ba bậc!
Chín mươi tám bậc!
Chín mươi chín bậc!
Một trăm bậc!
Khoảng hơn ba giờ sau, một trảm người đó đã lên được bậc thứ một trăm!
Từ khi bọn họ bước lẻn bậc một trâm, có the thấy bọn họ đã trở nên quá sức, một trăm người đó có khoảng hai mươi bảy người không thể tiến về phía trước được nữa, hai chân như đeo tạ, hoàn toàn không thế nhấc lên.
Cùng lúc đó.
Quanh bảy mươi ba võ giả còn lại xuất hiện những vầng hào quang, hoa văn đại đạo cũng xuất hiện, chảy vào trong người họ.
Sau đó…
Có thể thấy rất rõ, bọn họ… Bọn họ đã đột phá rồi, như trải qua một lề rửa tội nào đó, thực lực mạnh hơn rất nhiều!