Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Hô!

n

Trong khoảnh khắc đan dược được nuốt vào, nguyên khí cuồng bạo tăng vọt như bão, nơi ông ta đứng đều là mớ hỗn độn, trật tự đại đạo khủng khiếp vây quanh ông ta.

Trong phút chốc,

Khí tức của õng ta từ Thiẻn Quân một bước nhảy vào Vương Quản!

Mặc dù chỉ có một cảnh giới, nhưng đây là một cảnh giới lớn, là một loại lột xác, thực lực tăng trưởng gấp mấy lần!

Nhưng,

Khõng phải ông ta thật sự đột phá, mà là tạm thời đột phá đến Vương Quân, cho nên cũng không có lỏi kiếp giáng xuống, nhưng sức chiến đấu của ông ta được đề thăng là thật, rất chân thật, trong phút chốc, ông ta lại phất kiếm, một lần nữa giáng xuống!

Lần này khác hoàn toàn trước đây.

Đụng với kích Định Thiên của Trần Đức, trong nháy mắt, một luồng sức mạnh không thế kháng cự liền thuận theo kích Định Thiên xông vào tay anh, cánh tay tê dại, trong nháy mắt toàn thân từ trên cao rơi xuống, đập vào hố sâu mấy ngàn mét, xương cốt toàn thân vang dội tiếng rắc rắc, gãy lìa toàn bộ.

“Trần Bát Hoang, không khỏi thừa nhận, mày nằm ngoài dự liệu của tao, đáng tiếc, người mày đối mặt là tao,

Trần Nguyên Vũ của nhà họ Trần!”

Trần Nguyên Vũ cười gân,

Từ trên cao hạ xuống, đứng trước mặt Trần Đức.

Bàn tay ngưng tụ ra một luồng sức mạnh cắn nuốt khủng khiếp, lại một lần nữa hạ xuống đỉnh đầu Trần Đức.

“Vù vù!”

Lập tức,

Một luồng sức mạnh cắn nuốt khủng khiếp xuất hiện, Trần Đức chí cảm thấy trên đỉnh đầu có một cái động đen đang gầm thét, lực cắn xé khủng khiếp giống như muốn cưỡng ép cả thần hồn của anh, trên đỉnh đầu, ấn ký thiên tâm bị cưỡng ép hiện ra, giống như bị người ta kéo ra bên ngoài cơ thể.

“Năm đó tao chính là như vậy, cắn nuốt thần hồn của Trần Giang Lăng, cũng chính là vì có thần hồn của hắn mà tao mới có thế đạt được trăm tuối, sắp vào Vương Quân!”, Trần Nguyên Vũ lại một lần nữa khỏi phục tự tin, dùng tư thái cường giả nhìn xuống Trần Đức, u ám nói: “Còn nhớ trước khi chết, hắn khố sở cầu xin tao, nhất định phải tha cho mày, tha cho mẹ mày, ha ha…”

Nụ cười lạnh lẽo vang vọng khắp bên tai Trần Đức.

Một chữ Trần Đức cũng không nói,

Giống như đã buông tha chống cự, mặc cho người ta xẻ thịt.

‘Trần Bát Hoang, mày nói xem một thằng rác rưởi sinh ra ở địa cầu, dựa vào cái gì mà có ấn ký thiên tâm? Ấn ký thiên tâm này chỉ có ở trong tay người như tao mới có thể phát huy công dụng lớn nhất, mạnh nhất”.

Trần Nguyên Vũ ngoài miệng nói vậy, nhưng động tác không hề nhàn rỗi, thần hồn của ông ta đã bao trùm cả cánh tay, giống như một con cá mập vô cùng đói bụng, không ngừng lôi kéo ấn ký thiên tâm.

Ấn ký thiên tâm tản ra từng đường ánh sáng rực rỡ, khi bị xé rách, ấn ký thật sự được sống trong cơ thể, nhưng ấn ký và thần hồn liên quan đến nhau, thần hồn của Trần Đức quá mạnh, trong thời gian ngắn, Trần Nguyên Vũ vốn không có cách nào đế ấn ký thiên tâm hoàn toàn chia lìa.

‘Trần Bát Hoang, mày vẫn đang chống cự sao, có ích không? Ha ha…”, Trần Nguyên Vũ cười nhạt, đều là người của nhà họ Trần, máu chảy trong cơ thế giống nhau, nhưng ỏng ta không hề có chút thương hại, trong tròng mắt chí có sự tham lam và tàn bạo.

“Trần Nguyên Vũ, ông quá tự tin rồi”.

Nhưng,

Đúng lúc này, khóe miệng Trần Đức đột nhiên hiện ra một tia cười nhạt, giọng nói bình tĩnh.

Đồng thời,

Một luồng lực lôi kéo đột nhiên trào ra từ sảu trong thần hồn của Trần Đức,

“Rào rào rào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK