Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa đến nhà, Trần Đức đã nhận được điện thoại của Trương Thiên Dương.

“Cậu Trần, tôi đã điều tra được một chuyện về cục đá màu đỏ kia. Sau khi nó bị đào ra thì đã bị đưa về các địa phương ở Vân Bắc. Mấy ngày nay, không biết sao nhà họ Thành lại điên cuồng thu gom

“Số lượng thì có khoảng hơn 500kg!”

“Cái gì?”, Trần Đức kinh ngạc, từ khi ra tù tới nay, đây là lần đầu tiên anh kinh ngạc như thế.

500kg linh thạch!

Nhiều linh thạch như vậy, nếu có được nó thì anh sẽ đạt tới cảnh giới nào chứ?

“Thưa cậu, nhà họ Thành đã nhúng tay vào chuyện này, nên với thực lực của tôi, thật sự là…”, Trương Thiên Dương thở dài, không cam lòng nói: “Thật sự là hơi khó khăn, khó mà điều tra tiếp hay thu gom chúng. Giờ tôi đang ở Vân Bắc, cậu có căn dặn gì không ạ?”

“Tạm thời thì không, ông về thành phố Tân đi. Chuyện ở đây… cứ giao cho tôi”.

“Cậu Trần, cậu đã ở Vân Bắc rồi à?”

“ừ, ông trở về chăm sóc Tử Hàm cho tốt là được”.

“Vâng, cậu cứ yên tâm đi”.

Trần Đức cúp điện thoại xong bèn suy nghĩ, nhà họ Thành đang thu gom linh thạch ư? Tại sao?

Lẽ nào nhà họ Thành đã biết tác dụng của linh thạch? Trông dáng vẻ của Thành Bá Đạo thì có vẻ… cũng không biết mới đúng. Không thì ông ta cũng chẳng dùng chân đạp lên nó.

Hơn nữa, trước mắt với những tin tức mà anh có được, e rằng cả Hoa Hạ, thậm chí là nước ngoài thì ngoài anh ra rất có khả năng là chẳng ai biết cách hấp thu linh thạch hết.

“Xem ra, trước mắt chỉ có một số ít người nhà họ Thành biết linh thạch, bọn phía dưới cũng không biết”, Trần Đức ngẫm nghĩ một lát cũng đoán được sơ sơ.

“Anh Trần, anh bảo tôi chuẩn bị xe đã tới rồi”, Âu Dã Thanh Vũ đứng ở lầu hai biệt thự khẽ nói.

“Được rồi, nửa tiếng sau tôi sẽ về”.

Trần Đức vừa ra khỏi biệt thự thì không khỏi dừng lại: “Hồng Y”.

Không khí đằng sau thoáng gọn lên, Hồng Y bỗng dưng xuất hiện mà không chút dấu hiệu.

“Cô ở đây bảo vệ Thanh Vũ, tôi muốn đi nhà tù Vân Bắc một chuyến”.

“Vâng, thưa anh, tôi…”, Hồng Y muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì, nói đi”, Trần Đức bảo.

“Tôi muốn hỏi một chút là khi nào thì anh giúp tôi giải độc trên người mình?”, mắt thấy kỳ hạn một tháng sắp đến, trong khoảng thời gian này, Hồng Y vẫn đi theo Trần Đức, mà anh vẫn không có ý định giải độc cho cô ta.

“Yên tâm, đến hẹn thì tôi sẽ giải cho cô ngay”, Trần Đức cũng không giải thích gì nhiều. Anh ngồi vào chiếc Mercedes-Benz, chạy thẳng đến nhà tù Vân Bắc.

Thường thì nhà tù đều ở những nơi hẻo lánh.

Nhưng, nhà tù Vân Bẳc lại ngoại lệ. Theo tin tức mà Hình Tông Đài gửi đến, không ngờ nó lại nằm trong một tòa nhà mua sắm nối tiếng ở trung tâm thành phố.

Vừa xuống xe, anh đã thấy Hình Tông Đài đứng ở cửa trung tâm vẫy tay với mình, rồi chạy đến.

Hình Tông Đài mặc một bộ vest trông cực kỳ điển trai, tràn ngập mùi vị nam tính: “Cậu Hoang!”

“Lão Hình, ông có chắc nơi này là nhà tù Vân Bắc không vậy?”, Trần Đức nhìn cảnh xe cộ tấp nập mà có chút bất ngờ hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK