Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần như cùng lúc khe hờ xuất hiện, có thế thấy rõ ràng, một bàn tay thò ra từ sâu trong quan tài, tóm chặt rìa thành quan tài.

Bàn tay cực kỳ khô khốc, như củi đã phơi khô, không có chút khí huyết.

Nhưng bàn tay xuất hiện vẫn khiến tất cả mọi người sợ giật mình.

“Bên trong có người thật sao? Hắn muốn sổng lại?”, Trần Đức kỉnh hãi, chẳng phải Bát Thần đã chết rồi ư? Chẳng lẽ hằn cũng sử dụng cách đặc biệt đế sống đến bay giờ?”

Hơn mười người Ngô Thanh Phong, Diẻu Diệc Khả, Tôn Thánh Thanh, cũng kinh hãi không thỏi, ánh mắt hiện lẻn nỗi sợ, cảm giác không ổn, chết chóc càng lúc càng rõ ràng, bọn họ như bị khí tức chết chóc bao trùm, có dự cảm sau đây e rằng sẽ nhìn thấy thứ gì kỉnh khủng.

“Tốt, ý chí chiến đấu, đúng là ý chí chiến đấu!”, Hi Đặc hưng phấn, xoa bàn tay, đứng ở trên cao mấy trăm mét cúi nhìn quan tài, ý chí chiến đấu trong đôi mắt dâng cao ngút trời, đã sẵn sàng chiến một trận với nó.

“Bành!”

Cũng đúng lúc này, cả nắp quan tài bị lật bay lên.

Rất trùng hợp, vừa hay rơi đến bên chân Trần Đức.

Anh khõng hề khách sáo cất nó vào trong tiếu thiên địa với khí thế sấm đánh không kịp bịt tai.

Đương nhiên hành động này của anh không qua được mắt Bạch Tiêu, Đạo Nhất, Ưng Thanh Vũ, Hi Đặc, bốn người đều kinh ngạc nhìn anh một cái, hiến nhiên không ngờ ớ nơi này còn có người có thế tự do hành động, càng không ngờ có người dám làm vậy trước con mắt họ.

Ngay cả Hồn Châu, Tào Nam Thiên ở bên cạnh cũng sợ giật mình, sợ đến suýt mất hồn.

Cũng may, không đế mọi người nghĩ nhiều, một bóng hình đột nhiên đứng lẻn từ trong quan tài.

Trong quan tài, giống như một cái động đen, một làn sát khí màu đen, mùi xác chết từ trong quan tài tràn ra, như thủy triều, lại như biển thét, đắm chìm quan tài trong đó, còn bóng hình đó đứng trong màn sương đen, mờ ảo, không chân thực.

Từ trên người hẳn, không cảm nhận được hơi thở sinh mệnh nào, chỉ có một mùi chết chóc.

“Giết!”

Đột nhiên!

Một giọng nói khô khốc giống như phát ra từ hư khỏng, bóng hình đó xông thẳng lên không trung, trong bóng tối, như dịch chuyến trong tích tắc, chưa đến nửa hơi thờ, trực tiếp xông đến trước người Bạch Tiêu, vung nắm đấm về phía hắn ta.

Tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, kế cả Bạch Tiêu.

Đợi khỉ Bạch Tiêu phát hiện ra, nằm đấm đó rơi lên sau lưng hằn ta.

“Ầm ầm ầm!”

Trong phút chốc.

Cơ thế cao lớn của Bạch Tiêu bị chấn rung bay ngược trở ra, hai cánh không ngừng vỗ đập, dường như muốn nắm hư không, ổn định cơ thế, cả vùng trời đất bị đôi cánh đó cào ra hai đường khe nứt khống lồ như đường ranh giới chân trời, đại đao lưu chuyến bên rìa khe nứt, muốn phục hồi, nhưng mỗi lần phục hồi một tấc, thì sẽ hủy diệt một tấc, trong thời gian ngắn khó mà trở lại như ban đầu.

Khoảng hai ba hơi thở ngắn ngủi, Bạch Tiêu đã bay ngược ra xa bốn năm ngàn mét, khóe miệng nhỏ máu.

Đợi khi hằn ta dừng lại, Ngô Thanh Phong, Tôn Thánh Thanh, Tào Nam Thiên, Hồn Châu, kế cả Trần Đức, mới phát hiện bóng hình đó ra tay, còn ra tay như thế nào, không ai nhìn rõ, động tác của hắn thực sự quá nhanh, nhanh đến mức đắng cấp như bọn họ khó mà bẳt được.

“Chắc là một quyền”, Trần Đức có đôi mát đặc biệt, đã nhìn ra một vài dấu vết, trong lòng kinh hãi: “Bóng hình đó, chí là… chỉ là một thi thế phải không? Đó chính là Bát Thần ư? Mặc dù đã chết nhưng vẩn mạnh như vậy?”

Phải biết rằng, Bạch Tiêu đến từ nước Vĩnh Hằng đấy!

Người của nước Vĩnh Hằng là những người thế nào?

ừm, nói một cách đơn giản, tuyệt đại đa số tu sĩ thế giới đại thiên đều gọi nước Vĩnh Hẵng bằng một cái tên khác.

Đất nước của các vị thần!

ở đó đều là thần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK