Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời vừa dứt, Cơ Vỏ Thượng đã mở cửa đá: “Lão phu ở bên ngoài chờ cậu”.

Đi vào sơn động, Trần Đức nhìn thấy bức tượng đồng kia ngay đầu tiên, tượng đồng không lớn, cũng chỉ cao chừng nửa mét, sáng bóng, chắc hần đã có nhiều năm lịch sử, từ hình dáng có thế phán đoán ban đầu chắc là một tượng đồng hình người, hình tượng ông già nhỏ, chỉ có điều ngũ quan và khắp các mặt tứ chi đều đã mơ hồ, nhìn thì bình thường, nếu không phải đặt ở phía trên, mà tùy tiện ném vào một góc nào đó, tuyệt đối sẽ không có nhiều người liếc nhìn.

Trần Đức đứng ở cửa, không tiến thêm một bước.

Tâm đề phòng người khác không thể không có.

Người gọi là hồn tố này còn sống lâu hơn Cơ Vô Thượng bên ngoài, dài hơn cả lịch sử toàn bộ hái tộc.

Đối mặt với loại người này, ừm, dù không phải là người cũng cần thận trọng.

“Thằng nhóc, cậu không thế đến gần hơn chút sao, chẳng lẽ vẳn sợ lão hú ản thịt cậu?”

Bên trong tượng đồng truyền ra giọng nói cực kỳ bất đắc dĩ của hồn tố.

“Đúng”.

Trần Đức nghiêm túc gật đầu: ‘Tôi chính là sợ bị ông ăn đó…”

Hồn tổ:

Yên lặng một hồi lâu, cuối cùng ông lão mới mở miệng: “Được rồi, tên nhãi, còn cẩn thận như vậy, tương lai tiền đồ vô lượng, huống chi… còn có thế nhận được cơ duyên của lão phu, nào, mau qua đây giúp tỏi đánh nát thần tượng này, thà tôi ra ngoài, lão phu lập tức giúp cậu đột phá đến cảnh giới giống ba lão già bên ngoài”.

“ừm, tôi có mấy vấn đề…”

Trần Đức nói.

“Cậu cứ hỏi”.

Hồn tổ đáp lại, trong giọng nói có vài phần gấp

gáp.

Nhập mật khẩu: 9067
Truy cập web nhayhȯ. čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url(https://Tamlinh247.com/wp-content/plugins/dat-pass/inc/lock.svg) !important;background-position: 8px !important;background-size: 18px !important;background-repeat: no-repeat !important;}

‘Tiền bối có lai lịch, thân phận gì?”

Trần Đức hỏi.

‘Tôi… ha ha, tôi là ai hả, nói ra thân phận thật sự sợ sẽ hù dọa cậu đấy”.

Bên trong tượng đồng, giọng nói mang vài phân kiêu ngạo: “Nghe qua Kỳ Lân chưa, tôi chính là người của tộc Kỳ Lân thời kỳ thượng cố, thân phận thật sự chính là Kỳ Lân Hỗn Độn, người ta gọi là Thiên Yẽu Hoàng!”

Thời kỳ thượng cổ!

Vừa nói ra bốn chữ này, trong lòng Trần Đức cực kỳ kinh ngạc.

Viễn cổ chỉ ước chừng khoảng một trăm ngàn năm, thượng cổ thì là năm trăm ngàn năm, nói cách khác, nếu như người trước mãt này không nói láo, vậy ông lão này chính là người của năm trăm ngàn năm trước?

“Còn nữa…”

Yên lặng một hồi, Trần Đức tiếp tục hỏi: “Đánh vỡ tượng đồng, ông cỏ thế đột phá phong ấn?”

“Không sai”.

“Vậy tại sao không đế đám tiền bối Cơ giúp ông, với thực lực của ba người bọn họ, đánh vỡ một pho tượng đồng nát, không phải là chuyện phút mốt sao”.

‘Tên nhãi, thế nào gọi là tượng đồng nát, nếu thật sự phá tượng đồng, với thực lực siêu cường của lão phu sẽ bị phong ấn trong này sao? Tượng đồng này chính là năm trăm ngàn năm trước, do chủ nhân của tôi, người đứng đầu thiên mệnh tạo ra, đừng nói là ba tên rác rười ngoài kia, dù họ có mạnh gấp đôi cũng không phá được đâu”.

Thlẻn Yêu sớm đã mang theo vài phần căm hận: “Năm đó chủ nhân của tôi bị người ta bóp chết, lúc bị thương nặng, vì bảo vệ tôi nẻn đã phong ấn ở nơi này. Đáng tiếc sau này chưa từng giúp tôi phá giải, ông ta đã đi trước rồi, mãi đến mấy chục ngàn năm sau, không cần thận bị người của hải tộc tìm thấy rồi mang về, người sáng lập hải tộc đều là đệ tử của tôi, nếu bọn họ có thể mở được, cần gì phải tìm đến cậu?”

Trần Đức càng nghi ngờ: “Lão Yêu Hoàng, ông không lầm chứ, bọn họ không mớ nối, ý của ông là tôi có thế mớ được?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK