Cô bé này muốn làm gì vậy?
Có cần phải lôi kéo thù hận như vậy không?
“Anh chính là Trần Ma Vương? ưng Thanh Vũ là người phụ nữ của anh phải không?”, ánh mât Lâm
Cống khóa chặt Trần Đức, hắn ta đã muốn chiến một trận với Trần Đức từ lâu, không hề che đậy ý chiến đấu sẳc bén trong đôi mat.
“Trần Ma Vương, tối qua người phụ nữ của anh đã mạo phạm chúng tôi, chuyện này tính thế nào đây?”, Lục Tử Ngang lớn tiếng quát, khó giấu nỗi tức giận;
“Đúng thế, tối qua cô ta đổt toàn bộ quần áo của tôi rồi!”
“Trần Ma Vương, anh là chỗ dựa của cô ta, phái cho một lời giải thích!”
Đám người này vốn đã ngưỡng mộ, ghen ghét, không thích Trần Đức, lúc này giống như tìm được nơi trút giận, trực tiếp bỏ qua kẻ chủ mưu, tức giận mẳng Trần Đức.
Trần Đức rất không còn gì để nói, nhưng anh không tức giận cũng không nổi nóng.
Những lời bàn tán xung quanh đã khiến anh hiểu đại khái tinh hình, dù thế nào thì cũng là Ưng Thanh Vũ có lỗi trước.
Sau đó, anh nghlẻm túc, thận trọng nói: “Các vị, Ưng Thanh Vũ còn nhỏ tuối, không hiếu chuyện lâm, Trần Bát Hoang tôi với danh nghĩa cá nhân, ở đây thay mặt cô ta xin lỗi các vị, hy vọng các vị đại nhân
đại lượng có thể tha thứ cho cô ta!”
Trần Đức xin lỗi rất chân thành, thậm chí cơ thế còn hơi cúi thấp để thể hiện thành ý của mình.
“Cử tưởng sẽ đánh nhau, không ngờ lại nhát gan như vậy”, Ưng Thanh Vũ thất vọng hừ hai tiếng, bất mãn lấm bẩm.
“Coi như vẫn là đàn ông”, trong mat Lâm Cống hiện lên tia thích thú; “Nhưng chuyện này xin lỗi cũng không tác dụng, cô ta ăn trộm đao của tôi, chạm vào tự tôn của tôi, phải chặt một cánh tay!”
“Lâm huynh nói rất đúng, cái chân mà đá tôi cũng phải chặt gãy!”, Lục Tử Ngang hừ lạnh lùng, trong mắt tràn đầy cao ngạo, đá mông hân, buộc phầi trả giá.
“Ha ha, tôi không cần tay và chân của cô ta, để cô ta lột sạch quần áo, ngâm mình một ngày trong hố phân là được”, Trâu Thanh ôm hai tay, ánh mẳt lóe lẽn vẻ khát máu.
“Trần Ma Vương, đừng tướng anh lợi hại đến mức nào, dù anh có lợi hại thì có đánh được đám người chúng tôi không, phải giao ưng Thanh Vũ ra!”, có người hét lớn nói.
Sắc mặt Trần Đức hơi trầm ngâm, nhưng vẫn
kiên nhẫn nói: “Các vị, tổn thất của các vị, tôi có thể bồi thường cho các vị”.
“Vãi, bồi thường cái con khỉ, Trần Bát Hoang, có phẩi anh muốn tôi vứt anh vào hố phân ngám một ngày không?”, Trâu Thanh vốn không muổn phí lời, rút ra song đao từ trong tay áo, nắm trong tay sát khí bừng bừng: “Lâm cống, Lục Tử Ngang, các anh em, đừng phí lời với anh ta, trực tiếp dâm qua người anh ta, để chúng ta xem xem rốt cuộc anh ta là ma vương hay tôi là ma vương!”
‘Đúng thế!’
“Đánh chết anh ta đi!”
Dưới sự xúi giục cúa Trâu Thanh, đám người phía sau hắn ta đều vung vũ khí ra, Lục Tử Ngang cũng lấy ra một thanh kiếm, còn Lâm cống nẳm chặt nắm đấm, vận hành linh khí, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Lập tức, trong cả Tàng Kinh Các kiếm rút cung giương, bầu không khí vô cùng căng thẳng!
“Trần Bát Hoang, nghe nói anh là chồng chưa cưới của Âu Dã Tư Linh, tôi nói cho anh biết, tôi đã để ý Áu Dã Tư Linh từ lâu rồi”, Trâu Thanh hừ lạnh lùng, cười âm hiểm nói: “Nếu anh không giao cô ta ra, thì đừng trách tôi tiện tay thịt luôn anh!”
Sắc mặt Trần Đức sầm xuống, Trâu Thanh này đúng là đã muốn giết anh.
“Xin lỗi, ưng Thanh Vũ, tôi bảo vệ chắc rồi!”, Trần Đức lướt nhìn đám đông, đầy khí thế: “Ai muổn xử cô ta, có thể xông lẽn thử xem!”
ưng Thanh Vũ có lỗi, Trần Đức có thể xỉn lỗi
thay.