Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ai ngờ được rằng Long Vương lại chủ động xuất hiện!

Đó là một con Hắc Long Vương, cả người đen như mực, tán ra sự lạnh giá, hơi thớ kiêu ngạo, nó tự động đi tới chổ Độc Cô Huyền, bày tỏ ý thân thiết.

Đến lúc này…

Quyền sở hữu đám Long Vương đã được xác định!

Trần Võ Si có được một con, nay đã nâm trong tay Trần Tử Phi, Lý Thiên Cương tìm được con Long Vương màu đỏ, Độc Cô Huyền tìm thấy Hắc Long Vương!

Còn một con nữa thì đã rơi vào bụng Tu La Tử!

“Mau nhìn kìa, trước mặt là cái gì thế?”

Sau khi tiến vào phế tích Thiên Cung đâu đó ba mươi tiếng đồng hồ, thì An Như Yẻn là người đầu tiên phát hiện ra biến rộng!

Đôi mắt xanh đầy mê hoặc lòng người của cô ta lóe lên ánh sáng.

“Đó là… Một cung khuyết hoàn chỉnh, còn có cả thang trời!”

‘Tôi cũng nhìn thấy!”

“Mau, qua đó xem thử đi”.

Trần Tử Phi, Lăng Nhất Hải, Lý Thiên Cương, Đoàn Phong Trần, An Như Yên, Hoắc Hạo, Thích Thiện này kia, một đám người vừa xác định nước biến an toàn thì lập tức bước lên, thi triến kỳ pháp băng qua biến rộng.

Độc Cô Huyền, Tu La Tử dẫn theo đám Lâm Tử Huyên, La Văn Sơn theo sát phía sau, đằng sau họ chính là mấy vạn người, một đám như đàn cá ào ào qua sông, lao về phía bờ đối diện.

Tô Y Y ấn trong đám người, cả Dư Tư Vũ được Trần Đức để lại ở khu vực an toàn cũng có mặt, cô ta biết được tin Trần Đức đã qua đời ở trong không gian nên đã đi tới nơi này, không vì lý do gì khác, cô

ta chỉ muốn biết Trần Đức có chết thật hay không, dọc theo đường đi, cô ta như người mất hồn, không có chút cảm xúc. Biển rộng mênh mông, bọn họ không có tốc độ của Tiếu Y, dù đã đẩy nhanh hết mức có thể nhưng vẫn tốn đến năm tiếng đồng hồ.

Đó là cao thủ ớ báng thứ nhất, thứ hai như Trần Tử Phi, Đoàn Phong Trần, Lăng Nhất Hải, An Như Yên, Độc Cô Huyền, còn lại thì chậm hơn, so với biến rộng khống Tô đó, bọn họ như một con ốc sẻn vậy.

Nhưng mà.

Nhóm Trần Tử Phi đến trước nhưng không ai dám tùy tiện bước lên thang trời.

Chịu thôi.

Bới vì hai con Long Vương Lý Thiên Cương và Trần Võ Si đế lại, thêm cả Hắc Long Vương mà Độc Cô Huyền vừa có được, tất cả đều có một sự sợ hãi nhất định khi đối mặt với những bậc thang đó.

“Cậu Trần, làm sao bây giờ, chúng ta có bước lên thang trời không?”

An Như Yên ngạc nhiên lo lắng nói, dù đôi mắt cô ta đặc biệt, nhưng cũng không thể nhìn thấy được đoạn giữa của những bậc thang đó, thứ cô ta nhìn thấy được chỉ là những bậc phía dưới cùng với

vài bậc trên cùng, tất nhiên là có cả cung khuyết khổng Tô kia.

An Như Yên không phải là người duy nhất chắng thế nhìn thấy những bậc thang, kẻ mạnh như Trần Tử Phi cũng thế.

‘Tôi muốn chờ thêm chút nữa, còn các người muốn leo lên đó thì tùy”.

Trần Tử Phi lạnh giọng nói, hai tay vẫn khoanh trước ngực, nói xong thì bắt đầu nhắm hai mẳt lại, chờ!

Hắn ta không dám tùy tiện hành động, An Như Yên, Lăng Nhất Hải, Đoàn Phong Trần, Hoâc Hạo lại càng không dám mạo hiếm, một đám mấy chục người cứ thế lắng lặng chờ dưới bậc thang.

Một giờ trôi qua.

Dưới bậc thang ngày càng có nhiều võ giả tập trung đến, một vạn, hai vạn, ba vạn, đảo mắt nhìn lại, một đám đông nghìn nghịt người, có khoảng năm đến sáu vạn võ giả, chỉ cần là người còn sống trên đảo Khốn Long thì đều có mặt!

“Đây là bậc thang gì thế? Sao không ai dám lên vậy?”

“Không biết nữa, Trần Tử Phi cũng không dám

lên, đám bọn tôi lại càng không”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK