Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thú hư vô ngoan ngoãn như một con thú cưng, cõng anh chậm rãi bơi sang bờ đối diện!

Cả con Kỳ Lân bên kia bờ cũng ngơ ngác, đôi mât to như chuông đồng đầy vẻ hoảng sợ không thể che giấu, như muốn đuối theo, nhưng nhấc chân lên thì một giây sau đã dừng lại.

Bởi vì.

Nó nhận được một tin tức!

Mà tin tức đó.

Đến từ Thiên Yêu Hoàng!

Là một phần truyền thuộc chỉ thuộc về tộc Kỳ Lân, hơn nữa, còn là thần thông đã thất truyền hơn mười vạn năm qua!

Nó sững sờ tại chồ nhìn theo bóng lưng Trần Đức, rất lâu sau đó, nó nhấc chân bước lên trời cao, đạp không chạy đi.

‘Tịch Dao, nó đang…”, Vân Diệp nhìn về phía Vân Tịch Dao, Kỳ Lân là con thú cô ta nuôi, cả đảo Định Thiên này, ngoài Vân Tịch Dao thì không ai có thế đến gần nó.

“Trước đó nó theo con vì Thiên Yêu Hoàng để lại truyền thừa ở đây, bây giờ có người đã sang bờ bên kia, nó bỏ đi là chuyện hết sức bình thường”, trong lòng Vân Tịch Dao có chút tiếc nuối, đồng thời lại cảm thấy hào hứng vì Trần Đức!

Dù thế nào.

Thì cánh cửa Nhược Thủy này cũng đã vượt qua rồi!

Mấy chục vạn người.

Lặng im, rung động nhìn Trần Bát Hoang càng đi càng xa, càng đi càng xa.

Một đám chìm vào hoang mang, ngỡ ngàng!

Cái định mệnh!

Trần Bát Hoang này, chẳng lẽ là đứa con cưng của trời, là nhân vật chính của thế giới này hả?

Được đến đảo Định Thiên thì thôi đi, còn thoải mái bước qua Nhược Thủy như thế?

Cả thú hư vô cũng phải cõng anh. Tại sao chứ?

“Ông!”

Khi mọi người đang than thờ, thì đột nhiên, bên ngoài, trận truyền tổng hình ngũ giác lại mở ra một lần nữa.

Sau cánh cổng đó.

Là hai hơi thở đầy khủng bố như cơn sóng biển khổng Pô ập tới.

Hơi thở đáng sợ đó khiến tất cả mọi người cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, đầy khủng bố, run sợ.

“Bùm!”

“Bùm!”

u n

Từng người lần lượt quỳ xuống, sân luận đạo nhanh chóng xuất hiện một cái hố, cát đá văng tứ tung, đầu gối mọi người đều nhuộm đằm máu tươi, có thế tưởng tượng được vết thương nặng bao nhiêu.

Dù là Trương Hằng Chi hay Lâm Hàn Quang, những kẻ tự xưng là rất mạnh, cũng rất khó để thừa nhận, mồ hôi như mưa rơi xuống, cả người run lấy bẩy!

Đến rồi!

Người của học cung Đạo Vận đến rồi!

Sắc mặt Vản Diệp trắng bệch như xác chết.

Nhìn chằm chằm vào cánh cống truyền tống đang không ngừng dao động kia.

Một giây sau đó.

Hai bóng người sóng vai bước ra!

Một trong số đó tất nhiên là Cát Phong Hành!

Chỉ trong chốc lát, hơi thở của ông ta đã quay trở lại trạng thái mạnh nhất!

Mà bên cạnh ông ta.

Còn có một kẻ mạnh hơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK