Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái độ của Cơ Tuyết với những người khác hoàn toàn khác xa lúc nói chuyện với Trần Bát Hoang, dù là Đệ Ngũ Hiên, cô ta cũng dùng cái giọng lạnh lẽo như băng.

‘Tỏi… Thôi được rồi!’

Đệ Ngũ Hiên bất chấp tất cá ngồi xuống.

Sau đó.

Cơ Tuyết cũng ngồi xuống ghế còn lại, nhìn xuống những người bên dưới, thản nhiên nói: ‘Từ hôm nay trở đi, anh Bát Hoang chính là tộc trưởng tộc Đệ Ngũ, trong ba giây, ai có ý kiến thì đứng ra”.

Cơ Tuyết hết sức bá đạo.

Ngồi trẽn chiếc ghế đó, hoàn toàn không để người tộc Đệ Ngũ vào mắt, dường như trong mắt cô ta chỉ có mình Trần Bát Hoang.

Cô ta nói xong.

Cả đại điện đều chìm vào sự yên tĩnh!

Trong đại điện trống trải, chỉ có những hơi thở ồ

Ồ!

Đệ Ngũ Vệ Đông, Đệ Ngũ Chiến Trần, Đệ Ngũ Nhạc Hoa vẫn khom lưng, hoàn toàn không dám có một động tác dư thừa nào!

Bọn họ biết rất rõ.

Lúc này, nếu có người đứng ra phản đối, kết cục chỉ có một, đó là chết!

Không hề nói quá lên một chút nào.

Cơ Tuyết muốn giết bọn họ, dề hơn ăn cháo.

Ba người họ còn không nói lời nào, thì những người khác cũng chắng dám nhiều lời nửa câu, trước mặt kẻ mạnh hơn mình, dù có bực tức cách mấy cũng chí có thế nuốt ngược vào bụng!

Trần Đức nhìn những ánh mắt không cam tâm và đầy oán hận kia, anh nở nụ cười: “Tuyết Nhi, không cần phải làm thế đâu. Không nói tới việc mấy người này chẳng ưa gì tôi, mà tôi cũng không thích bọn họ, đám người chỉ biết nịnh hót này cũng xứng làm người trong tộc của tôi ư?”

Trần Đức nói hết sức rõ ràng, không hề nể nang ai: “Tôi chí đến đây đế bảo ông ta thả mẹ tôi ra mà thôi, vị trí tộc trưởng này, dù họ có cầu xin tôi cũng chẳng thèm nữa là”.

Anh nói chậm rì rì, nhưng lại như tiếng sét đánh bẽn tai tất cả mọi người.

Nhóm ba người Đệ Ngũ Vệ Đông thở phào nhẹ nhõm.

Còn lời đánh giá của Trần Đức thì chắng có gì quan trọng cả, chỉ cần anh không trở thành tộc trướng tộc Đệ Ngũ thì cái gì cũng dề bàn.

Về việc này, Cơ Tuyết có hơi bất ngờ, nhưng sau khi cấn thận ngẫm lại, thì thấy cũng hợp lí.

Anh Bát Hoang của cô ta là người như thế cơ mà? Hôm nay anh chấp nhận ngồi lẽn vị trí tộc trường đó thật mới là lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK