Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ Tây Thần Châu này còn có võ giả hơn ba mươi tuối không cho hắn ta mặt mũi?

Chẳng lẽ đối phương không biết hắn ta?

ừ,

Rất có thế.

Người thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi, nói không chừng có lẽ vừa mới ra khỏi gia tộc, ra khỏi lịch luyện.

Vì vậy,

Quách Khai nhắc nhở: “Người anh em, anh không biết tôi sao? Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Quách Khai, đến từ Đại Triệu, năm nay ba trăm sáu mươi tám tuổi, cảnh giới Khai Thiên ba giai, đứng thứ chín trong bảng xếp hạng ngàn tuổi. Hắn anh biết Thiên Cơ Thuật, có thế tra xem bảng xếp hạng ngàn tuổi là gì, cũng có thể điều tra danh hiệu của Quách Khai tôi, tôi nợ anh một ân huệ, anh tuyệt đối kiếm ra tiền”.

Ba trăm sáu mươi tám tuổi, Khai Thiên ba giai?!

Trần Đức hơi ngẩn ra.

Quả nhiên,

Tên nhãi này thật sự rất mạnh đó!

Chưa nói hắn ta đến từ đâu, trong bảng xếp hạng gì,

Chỉ nhắc đến hơn ba trăm tuổi này có thể đến Khai Thiên ba giai, có sao nói vậy, thật sự rất mạnh!

Với thức lực của mình, hắn ta đã vượt qua toàn bộ hải tộc.

Khó trách nói hải tộc là nơi xó xỉnh, chỉ là một nơi hoang vu không thể hoang vu hơn, chim cũng không thèm đậu.

Trần Đức cảm thán.

Đại Thiên Thế Giới quả nhiên không đơn giản như vậy.

Anh cảm thán sự mạnh mẽ của người ta, nhưng dường như đã hoàn toàn quên mất bản thân biến thái cỡ nào. Nhìn thấy Trần Đức ngẩn người,

Quách Khai còn tưởng Trần Đức bị dọa sợ, thật sự đã tra được thông tin về hắn ta trong không gian Đại Thiên, chờ một lúc, hắn ta giương lên nụ cười tự tin:

“Sao hả, bây giờ có thể đưa cho tôi không?”

“Ách…”

Dừng một chút, Trần Đức nói: “Tôi có thế không thua thiệt, nhưng… người anh em, anh kiếm được nhiều phết đấy, không chỉ miên phí lấy đi bạn tôi, còn cố ý tặng thẻ chứng nhận cho tôi. Theo như tôi biết, một thẻ chứng nhận chỉ đại diện cho một người, thẻ anh đưa cho tôi rồi, há chẳng phải có thế ở chung phòng với cô Sở này? Anh Quách không hố là chiến thần, đưa ra một ý kiến hay”.

“Nếu anh muốn thứ khác, tôi cũng cho anh được, nhưng con thú nhỏ này, nói lại một lần nữa, nó là bạn tôi, không bán, cũng không tặng”.

Trần Đức mỉm cười lắc đầu, anh liếc mắt liền nhìn ra suy tính của Quách Khai.

Còn ân huệ gì đó, hoàn toàn không thể tính là trả giá tốt, dựa theo logic thông thường, cường giả cấp bậc như hắn ta, nếu như nói nợ ân tình với một võ giả ba mươi tuổi bình thường, cho dù võ giả ba mươi tuổi muốn đòi ân tình, đòi được không?

“… Thằng nhãi này, nghé con mới sinh chẳng biết sợ cọp, ngay cả yêu cầu của Quách Khai cũng dám từ chối”.

“Mẹ kiếp, tôi thấy hắn chán sống rồi? Nếu không phải Hương Mãn Viên này không cho phép giết người, tên nhãi kia chắc phải chết cả chục ngàn lần”.

“Không sai”.

tt »

Bốn phía, một vài người bàn luận sôi nổi, giọng bọn họ không nhỏ, không có ý kiêng kỵ cái gì, suy cho cùng, người có thể đi vào Hương Mãn Viên, tất cả đều là khách mời đặc biệt của đảo Định Thiên, đều không yếu.

Đương nhiên,

Ngoại trừ Trần Đức, bọn họ đều nghe thấy cuộc nói chuyện trước đó giữa Trần Đức và cô gái ở Hương Mãn Viên kia, nhất trí cho rằng anh đi nhầm rồi, không có tư cách đến Hương Mãn Viên.

“Người anh em, dám từ chối tôi, anh rất có dũng khí”.

Giọng nói của Quách Khai có hơi trầm xuống, bị tên nhẵi trước mắt nhìn thấu mục đích, trong lòng hắn ta rất khó chịu, trong ánh mắt mang theo vài phần uy hiếp: “Nhưng lời từ chối của anh và mấy lời anh nói kia cũng khiến tôi rất mất mặt trước cô sở, anh biết không?”

“Xin lỗi xin lỗi”.

Trần Đức cười nói: “Con người tôi luôn luôn nói thắng…”

Lời Trần Đức còn chưa dứt,

Quách Khai đột nhiên cắt đứt lời anh: ‘Thằng nhãi, bốn công tử cho anh cơ hội cuối cùng, đưa bốn công tử con súc sỉnh kia, anh xúc phạm bổn công tử, bốn công tử sẽ không truy cứu”.

Lời của Quách Khai đã rất nghiêm khắc, thậm chí mang theo vài phần sát

ý-

Đối với xưng hô của Trần Đức, từ anh em biến thành thằng nhãi, tự xưng từ ‘tôi’ thành công tự; đối với Tiếu Y lại không ngừng kêu là con súc sinh.

Lập tức xa lạ hơn rất nhiều.

Lại dùng khí tức trực tiếp phong tỏa Trần Đức.

Ý đồ giam cầm anh, để anh không thế động đậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK