Từ cảnh giới Linh Căn sơ kỳ đỉnh cao thoáng cái đột phá giới hạn, lên đến Linh Căn trung kỳ.
Hơn nữa…
Vẫn không ngừng.
Mà tiến thẳng một mạch.
Trong khoảng thời gian ngắn chưa đến một giây, đã lên đến Linh Căn kỳ đỉnh cao.
Cách Linh Hải chỉ còn một lằn ranh.
Đồng thời…
Nắm đấm của Trần Đức và Phương Tâm Ngọc cũng đã va vào nhau.
“Ầm!
Một tiếng nổ cực lớn vang lên.
Thiên Kiếm Phong chấn động, xung quanh hai người, đất đá vỡ vụn, tróc ra từng khối, giờ phút này, gió xoáy sẵn có trên núi càng trở nên điên cuồng và hỗn loạn, không ngừng gào thét.
“Phốc!”
Tiếp theo đó…
Phương Tâm Ngọc có cảm giác bị chấn động mạnh, linh khí hội tụ trong tay ông ta phút chốc bị đánh tán loạn, nhanh chóng sụp đổ, miệng ông ta trào ra máu tươi, thân hình bị bắn ngược ra ngoài hệt như đạn pháo. Một khối đá nhô ra trên vách núi bị ông ta va trúng, bụi đất bay tứ tán.
“Á!”
Cơn đau dữ dội khiến mặt Phương Tâm Ngọc vặn vẹo, lúc này, ông ta có cảm giác sống không bằng chết, gân cốt khắp người bị đứt gãy, đau đến khó nhịn, vô thức phát ra tiếng gào thét thê thảm.
Trên người ông ta gần như không có chỗ nào còn hoàn hảo, cả người dính đầy máu, mùi máu tươi nồng nặc bị gió mang đi khắp bốn phía, xộc vào mũi mọi người.
Nhìn lại Trần Đức, ngoại trừ năm ngón tay bị gãy và có hơi vặn vẹo thì không có trở ngại gì nhiều, tuy đau nhưng anh không phát ra bất kỳ âm thanh gì, trái lại còn rất bình tĩnh.
“Sao có thể như vậy được?”, sắc mặt Phương Tâm Ngọc trở nên cực kỳ dữ tợn, cả người ông ta run lên bần bật. Một đấm của Trần Đức gần như đánh nát lục phủ ngũ tạng của ông ta, máu trong cơ thể đang điên cuồng trào ra thất khiếu.
“Chỉ là Linh Căn kỳ mà thôi, sao… sao có thể thắng tao được?”
Phương Tâm Ngọc không cam lòng, ông ta hận đến phát điên, trong mắt chảy ra máu. Hơn hai mươi năm tung hoành, ông ta chưa từng có cảm giác hoảng sợ và tuyệt vọng như lúc này, không ngờ bản thân lại thua trong tay một võ giả chỉ mới tu luyện có bốn năm, một kẻ chỉ mới đạt đến Linh Căn kỳ.
Thực lực của Trần Đức đã hoàn toàn vượt khỏi tầm tưởng tượng của ông ta, sự kinh hãi tựa như vòi rồng không ngừng oanh tạc trong đầu Phương Tâm Ngọc, khiến ông ta có cảm giác đầu mình ông ông.
Ông ta thấy rất rõ tu vi của Trần Bát Hoang tăng lên trong chớp mắt, thế nhưng sự chênh lệch giữa Linh Căn kỳ và Linh Hải kỳ là rất lớn, vậy mà, Trần Bát Hoang lại có thể vượt cấp đánh bại ông ta.
Sự đả kích nặng nề như vậy khiến Phương Tâm Ngọc khó mà chấp nhận nổi.
“Khiến ông trúng độc chẳng qua chỉ là kế hoạch dự bị mà thôi, ông tưởng rằng tôi không nắm chắc phần thắng mà dám chạy đến khiêu chiến với ông à?”, giọng Trần Đức âm u và lạnh lẽo.
sử dụng độc châm chỉ là một phần trong kế hoạch, con át chủ bài của anh không phải nó, mà chính là thực lực bản thân.
Sớm biết sẽ phải đối mặt với Phương Tâm Ngọc, từ trước, anh vẫn luôn tu luyện khắc khổ, sau khi tiêu hao hơn một ngàn kg linh thạch, anh đã có thể đột phá lên Linh Căn trung kỳ, tuy nhiên, cho đến nay anh vẫn cố gắng áp chế để ổn định căn cơ.
Loại áp chế này tựa như lò xo, càng ép lâu thì càng đè nén, một khi bùng nổ sẽ tăng vọt, bộc phát sức chiến đấu kinh người.
Với thực lực của anh, vốn đã đủ để đánh với Phương Tâm Ngọc, sau khi đột phá, việc dùng một quyền để phế đi thân thể đã sớm bị tàn phá đến mức không chịu nổi của Phương Tâm Ngọc quả thật không phải việc gì khó.