Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chụt!”

Quách Khai còn chưa nói hết lời thì Sở Kiều đã hôn lên mắt hân ta một cái, ngọt ngào đáng yẽu nói: “Anh Quách cứ yên tâm, điều người ta hứa với anh, châc chân sẽ không nuốt lời. Tối nay em chính là người của anh, không… Tối nay, anh đừng xem em là người”

“Được”.

Quách Khai cười hết sức đắc ý, rút trường kiếm dài ba thước, được khảm bảo thạch cực kỳ chói mắt bén hông ra, đi về phía Trần Đức, cùng với bước chân cúa hân ta, người của Thiên Tự Các cũng thu hẹp vòng vảy lại, chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào.

“Ha ha, Cổ Nguyên của tôi vần chưa cắt ra mà các người đã vội vã thế rồi à?”, Trần Đức bình tĩnh đảo mắt nhìn đám người, chầng thế thấy chút gợn sóng nào trong ánh mầt đó.

“Nực cười, tảng đá nát đó mà cũng phải cắt ra hả?”, Quách Khai vui vẻ: “Cắt hay không thì kết quả cũng vậy thôi, hiểu không?”

“Đúng vậy”.

òng lão họ Triệu thản nhiên nói: “Không cần thiết phải lãng phí thời gian”

“Trần Bát Hoang, tốt nhất cậu nên chấp nhặn số phận đi, kiếp sau nhớ kỹ, phải biết bản thân mình là ai…”, Vạn cửu Khung lâc đầu, vui sướng khi người gặp họa, không hề có chút thương hại nào.

“Ra tay đi”, ông Triệu lại nhìn về phía Quách Khai: ‘Thời gian của chúng tôi rất quý giá”.

Quách Khai nhe răng cười, cầm kiếm đi tới từng bước.

Thế nhưng.

Khi hăn ta chí cách Trần Đức hai, ba mét nữa thì…

Đột nhiên.

Một bóng người đã đứng ra chắn trước mặt anh: “Lão phu nghĩ là… Tốt nhất các người đừng ra tay!”

Là Hồn Châu!

Nói xong.

Hơi thớ Lăng Thiên của ông ta bỗng nhiên lan rộng, như con thú ra khói lồng giam, một hơi thớ chấn động tứ phương, khiến con người hít thớ không thông, hãi hùng.

“Trần Bát Hoang là do Hồn Châu tôi bảo vệ, ai ra tay với cậu ấy, thl phái bước qua xác lão già này. Dù sao tôi cũng không còn bao năm nữa đế sống, không ngại đi trước vài năm, kéo thêm mấy người lót xác…”

Trong lúc nói chuyện.

Hồn Châu đảo mầt nhìn Quách Khai, ỏng lão họ Triệu cùng với những người xung quanh, nói tiếp: ‘Tôi nghĩ, với cái thản tàn của lão già này thì mang theo các người cũng không phải là vấn đề gì quá lớn”.

Giọng Hồn Châu hết sức bình tĩnh, cơ thế già nua chăn ngang chẳn dọc, như một bức tường gẳt gao che chán Trần Đức sau lưng.

Hồn Châu không nhâc đến chuyên chờ Trần Đức cắt đá, dù sao ông ta cũng biết rõ, CỔ Nguyên này có cắt hay không thì kết quả vần thế, hoàn toàn không thế bì được đám Vạn cửu Khung, Lý Tài Nhất, Quách Khai.

Nhung…

Dù õng ta cảm thấy Trần Đức là người mình không nên qua lại quá thân thiết, nhung vân đứng ra.

Chẳng vì lí do gì đặc biệt.

Đó là quyết định mà ông ta đã lựa chọn trong lòng từ rất lảu rồi.

Tất nhiên.

Chuyện này cũng chỉ xáy ra đúng một lần, chính là lần này, sau đó, ông và Trần Đức đã cách biệt hai phương trời.

“Hồn Cháu, ncri này là Thiên Tự Các, õng tưởng rằng ông có thế giữ được Trần Bát Hoang ư, đối đầu với Thiên Tự Các thì ông cũng chầng có kết cục tốt!”, ông lão họ Triệu tức giận đến mức lông mày giật giật, ông ta không ngờ lại có người dám khiêu khích uy nghiêm của Thiên Tự Các: “Chác là ông cũng biết rõ, uy áp của Thiên Tự Các không phải là

thứ mà một người sâp chết như ông có thể đụng tới!”

“Rầm rầm rầm!”

Trong nháy mât.

òng lão họ Triệu và những người còn lại đều bùng phát thứ hơi thờ kinh người.

Bọn họ đều rất mạnh.

Tuy không băng Hồn Cháu nhưng cũng là người mà Thiên Tự Các sàng lọc tầng tầng lớp lớp để chọn lựa, không có một người nào, một võ giả nào ờ dưới cảnh giới Khai Thiên, ông lão họ Triệu đó cũng là Đăng Thiên đỉnh phong, chỉ cách Hồn Châu vài bậc nhỏ.

“HaizJ

Vào thời khắc này, Tào Nam Thiên vằn luôn im lặng chợt thở dài, cuối cùng quyết định đi tới, sóng vai với Hồn Cháu: “Tôi nói này, dù các người muốn ra tay thì cũng phải chờ Trần Bát Hoang cât Cố Nguyên của minh ra đã chứ, không phải sao? Cần gì phải gáp như vậy? Đúng chứ?”

Ông ta vừa nói xong.

Tất cả mọi người lập tức rung động!

Đó là Tào Nam Thiên!

Nên biết rằng, lời ông ta nói không chỉ đại diện cho cá nhân, mà còn đại diện cho cả phòng đấu giá Hằng Thiên Các, cũng có thế đại diện cho cả thánh địa viễn cố, thánh địa Thái Thương!

Tuy râng.

Địa vị của ông ta ở thánh địa cũng không cao, nhưng cái không cao đó cũng chỉ được tính trong thánh địa Thái Thương mà thôi, với sơn trang Đại Triệu, Huyền Phượng gì gì đó, thậm chí lả cả Thiên Tự Các, cùng với thế lực phía sau, cũng có sức uy hiếp nhất định.

Nói thế tức là…

Dù Hồn Châu đòi sống đòi chết, muốn kéo thêm mấy cái mạng làm đệm lưng, thì Thiên Tự Các vẫn có thế không ngó ngàng tới, phớt lờ đi.

Thế nhưng.

Tào Nam Thiên nói, thì bọn họ phái cẩn thận suy nghĩ.

“Tôi có đề nghị thế này, mong anh Triệu có thế nghe một lát”, Tào Nam Thiên không nhanh không chậm, thong thả nói: ‘Tôi đề nghị răng dù kết quả thế nào, cũng phải chờ Trần Bát Hoang cắt CỔ Nguyên ra đã. Thứ nhất, là để lão già như tôi tin phục, thứ hai là không mất đi sự công bằng. Triệu Bàn Thăng, ông thấy thế nào? Không nên vì Quách Khai là người Đại Triệu, bản thản ông cũng thế mà không thế giữ nổi dù chỉ là một chút công bắng đơn giản nhất chứ nhỉ? Thời gian của mọi người quý giá cách mấy, cũng không vội một lúc nhất thời mà, phải không?”

Thì ra.

òng lão họ Triệu đó tên là Triệu Bàn Thăng.

Triệu Bàn Thảng hết sức bình tĩnh, trong lòng không vui vẻ gì, nhưng không dám thế hiện ra ngoài. Nói trâng ra, ông ta cũng chỉ là một người làm công trong Thiên Tự Các mà thôi, còn Tào Nam Thiên lại là các chủ Hăng Thiẻn Các. Địa vị của người ta cao hơn ông ta rất nhiều, hôm nay nếu ông ta không cho Trần Bát Hoang cât đá, nói không chùng chuyện này sẽ vang đến tai các chủ Thiên Tự Các.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK