Nhìn Cảnh Thục Vản ngồi trẽn khủng long bạo chúa với vẻ kiêu ngạo: “Không ngờ, đường đường là cô cả nhà họ Dư, lại bảo vệ một kẻ cảnh giới Thánh Tố, chẳng lẽ cỏ thích anh ta rồi hả? Dáng vẻ tên này cũng không tệ, khá là xứng đôi với cô đấy, rác rưởi với con hoang là một đỏi tuyệt phối mà, đúng chứ?”
“Ha ha ha!”
“Ha ha…”
Đám người của cảnh Thục Vân đều cúi người cười to, vẻ chảm chọc, mỉa mai kia không hề che giấu.
Vẻ mặt Dư Tư Vũ trở nẽn ảm u, nếu không phải lo cho sống chết của đám người này thì cô ta đã ra tay từ lảu rồi.
“Này tên trai bao kia, làm ăn được quá nhỉ, cô cả nhà họ Dư cũng bảo vệ anh, cảm động lắm đúng không? Hay là thế này nhé, để tôi tác thành cho hai người, các người động phòng ngay tại đây đi, đế chúng tôi nhìn no mắt một chút, thấy sao?”
Cảnh Thục Vân ngày càng đắc ý, vẻ mặt hết sức vui vẻ, như đang muốn xem kịch vui.
Nếu hai người họ có thế động phòng ở đây, trước mặt nhiều người như thế, thì chuyện này mà lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến con người ta
cười đến rụng răng, chi bằng chết quách đi cho xong.
“Người phụ nữ ngu ngốc này, miệng cô ăn phân đấy hả? Sao lại thối thế? Cái loại miệng thối lại còn ngu ngốc như cô, dù có cởi hết ra xin tôi ngủ cùng tôi cũng buồn nôn nữa là, lẽ ra tôi không định để ý tới cô, nhưng hình như cô cắn nhầm thuốc gì đó rồi hả? Hay là sự xấu xí đó đã cho cô sự can đảm?”
Không ai ngờ được rằng, Trần Đức vần luôn im lặng lại đột ngột lẽn tiếng.
Hơn nữa.
Vừa mở miệng đã lập tức mắng mỏ!
Mắng rất rõ ràng, rất độc ác, không hề có chút kiêng dè hay sợ hãi nào!
Khoảnh khâc anh dứt lời, cảnh Thục Vân và Dư Kỳ Sơn cũng như đám Phùng Trùng đều thay đổi sắc mặt, mặt cả đám khó coi như người chết!
Một đám sợ đến ngây người, gắt gao trừng mẳt nhìn Trần Đức, quả thật không thế tin được lá gan của anh lại lớn như thế!
Rác rưởi Thánh Tổ này, đối mặt với một đám cao thủ Đại Năng và Hóa Đạo thế này thì lấy đâu ra lá gan lởn như thế nhí?_________________________
Đại Năng ba mươi ba giai, Hóa Đạo chín mươi chín tầng, Hợp Đạo cửu trọng thiên!
Thánh Tố và những cảnh giới đó có sự chênh lệch lớn đến mức nào?
Nếu không đến từ một thế lực cực lớn, gia tộc cực lớn, có đủ loại núi dựa, có thế chiến đấu vượt cấp… Thì chỉ cần một Đại Năng là đủ để đập cho Thánh Tổ đỉnh phong thành thịt vụn!
Thế mà bây giờ, bên cạnh cảnh Thục Vân là mười hai Đại Nâng, bốn Hóa Đạo, một Hợp Đạo tam trọng thiên.
Bản thân Cảnh Thục Vân cũng là một cảnh giới Hợp Đạo!
Chỉ cần chọn bừa một người thôi cũng đã đủ để khiến con kiến cấp bậc Thánh Tổ này tan thành mây khói rồi.
Những lời chống đối đầy độc địa như thế, sao Trần Bát Hoang dám nói ra cơ chứ?
“Thứ vô liêm sỉ này!”
Sau một vài giây khiếp sợ, Phùng Trùng lập tức nổi giận, trong tay lập tức xuất hiện thanh đao màu bạc, hào quang rực rỡ, sát ý dày đặc: “Cô cảnh, tên
rác rưởi này hoàn toàn không phải là người chung đường với chúng tôi, hành vi của nó không liên quan gì tới chúng tôi, tôi sẽ làm thịt nó cho cô hả giận!”
Nói xong…
Đao trong tay Phùng Trùng đã giơ lẽn, tập trung về phía Trần Đức, muốn bổ đầu anh.
“Phùng Trùng!”
Trong nháy mắt, Dư Tư Vũ đã lấy lại tinh thần, một tay giơ lên, hất văng thanh đao trong tay Phùng Trùng: “Rốt cuộc thì tôi là chủ hay anh là chủ? Có giết người hay không đến lượt anh được phép quyết định ư?”
Dư Tư Vũ đầy tức giận, Phùng Trùng ba lần bảy lượt chống đối với cô ta thì thỏi đi, bây giờ còn dám phớt lờ sự tồn tại của cô ta, bắt đầu ra tay giết người, thấy máu!
Hơn nữa…
Còn làm thế để lấy lòng cảnh Thục Vân!
Chống đối cỏ ta ngay trước mặt kẻ thù chỉ tố khiến cho cảnh Thục Vân mỉa mai, chê cười mà thôi.