Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Trần Đức chẳng có cảm tình với người phụ nữ kiêu ngạo này, nhưng cũng không thể bỏ mặc cô ta được. Anh giơ hai tay bế Tưởng Sơ Linh lên, rồi đặt xuống sô pha, dùng băng gạc cầm máu, lại hầm một nồi thuốc, nâng cô ta lên, đút cho cô ta uống.

Vì tiếp xúc gần gũi nên Trần Đức hoàn toàn có thể cảm nhận được dáng người quyến rũ của cô ta. Có điều, với tình hình như giờ thì anh chẳng thể có suy nghĩ gì khác nữa.

Sau khi đút thuốc xong, anh bèn ra ngoài mua một bộ quần áo nữ, ném lên sô pha, rồi ngồi xuống bên cạnh, lấy linh thạch ra định hấp thu linh khí thuần khiết bên trong.

Anh tin rằng chẳng bao lâu nữa, đồng bọn của Tà Vô Cương – người đã ra tay với các anh em của mình sẽ xuất hiện.

Giờ, điều duy nhất anh phải làm đó là tăng thực lực của mình lên!

Giữa võ giả với nhau thì chỉ có thể dùng sức mạnh đế nói chuyện!

Linh thạch đỏ tươi, không lớn, nhưng Trần Đức có thể cảm nhận được linh khí dồi dào ấn chứa bên trong. Anh dằn nỗi kích động xuống, giơ tay nắm lấy, rồi bắt đầu vận chuyển Ảm Dương Kinh.

Giây tiếp theo, bên trong linh thạch chợt xuất hiện từng luồng khí trắng. Rõ ràng có thể thấy được, chúng đang len lỏi vào trong lòng bàn tay anh, rồi men theo cánh tay đến mọi nơi trên cơ thể.

Nửa tiếng sau, linh thạch màu đỏ kia dần nhạt đi và trở thành một cục đá bình thường.

Mà lúc này, Tưởng Sơ Linh ở trên sô pha cũng chậm rãi mở mắt ra. Việc đầu tiên khi cô ta tỉnh lại là vội vàng mở miệng sợ hãi nói: “Trần Bát Hoang, đi mau, mau rời khỏi thành phố Tân đi. ồng ta đến rồi, sắp đến rồi!”

“A…”

Tưởng Sơ Linh ngồi dậy quá mạnh nên chưa nói xong thì vết thương nơi bả vai đã truyền đến một cơn đau dữ dội. Khuôn mặt cô ta lập tức trắng bệch, hít ngược một hơi.

“Tốt nhất là ngồi yên đi”, Trần Đức đặt linh thạch sang bên, cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể lại tăng lên một bậc, khóe miệng anh khẽ cong, tâm trạng tốt hẳn lên, nên giọng điệu khi nói chuyện với Tưởng Sơ Linh cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Miệng vết thương của cô có chút nghiêm trọng, nếu hoạt động mạnh quá, không những sẽ đau, mà còn có thể chảy máu nhiều hơn. vả lại… giờ tốt nhất cô nên thay quần áo rồi xử lý miệng vết thương đi. Một khi nhiễm trùng thì có lẽ sẽ mất mạng đó”.

Tướng Sơ Linh ngẩn ra, đây là lần đầu cô ta thấy Trần Bát Hoang dịu dàng như vậy, khóe miệng khẽ cong kết hợp với gương mặt như đao khắc và từng đường nét chính trực chợt khiến cô ta cảm thấy như có làn gió xuân khẽ phất qua.

“Nè, đó là quần áo mua cho cô, còn có cồn và nước thuốc trị vết thương. Bôi lên miệng vết thương là được, có gì thì… để lát nữa rồi nói sau”.

Giọng nói của Trần Đức lại truyền đến, Tưởng Sơ Linh mới chợt tỉnh lại khỏi cảm giác kia. Cô ta cầm lấy quần áo trước mặt, rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Trần Đức nói đúng, miệng vết thương của mình phải xử lý ngay. Nếu không sẽ bị nhiễm trùng, rồi khiến bệnh tình nặng thêm.

Giờ, vết băng nơi vết thương của mình chỉ là cầm máu mà thôi. Cô ta phải xử lý miệng vết thương nữa, mà làm thế thì phải cởi hết quần áo ra. Một khi cởi thì những chỗ đặc biệt của phụ nữ sẽ bị nhìn thấy hết.

Nếu là người thường thì e rằng đã ước gì cởi hết ra.

Mà rõ ràng là Trần Bát Hoang đã không làm vậy.

“Có vẻ, anh cũng không có đáng ghét như trong tưởng tượng”.

Ấn tượng của Tưởng Sơ Linh với Trần Bát Hoang bỗng tốt hơn một chút.

Bên trong nhà vệ sinh, hơi nước mịt mờ, Tưởng Sơ Linh nhìn miệng vết thương máu chảy đầm đìa nơi bả vai bên dưới cái gáy ngọc ngà trong gương, khuôn mặt trắng bệch, rồi không khỏi nhớ tới Hàn Huyền Tông – lão tổ nhà họ Hàn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK