Một cái tát giết chết cường giả Thánh Nhân mười một giai!
Sâu trong nội tâm Bạch Tĩnh Vân ngoại trừ chấn động chỉ còn lại sợ hãi, còn cả vẻ không thế tưởng tượng nổi.
Mặc dù cô ta biết Trần Đức rất mạnh, nhưng một tháng trước, khi anh giết Trình Võ còn mang theo vài phần ý tứ đánh lén, khi chém chết trận địa của Cấu Vương và lão Ưng, mặc dù ung dung nhưng cũng không hề dề chịu,
Chỉ một tháng ngắn ngủi!
Anh bây giờ rất nhẹ nhàng giết chết Quách Âm
Thánh Nhân mười một giai!
Loại tốc độ đề thăng này hoàn toàn như ngồi hỏa tiễn, nhanh đến mức không có cực hạn!
Bạch Tĩnh Vân tự nhận thiên phú không tệ, nhưng so sánh với Trần Bát Hoang, cô ta thật sự không bằng, quá tự tỉ xấu hổ.
“Tôi phái vào sơn động bế quan, cô cỏ thế đi hoặc là ở lại đây, tùy cô”.
Trần Đức liếc mắt nhìn Bạch Tĩnh Vân, không hỏi cô ta tại sao ở đây, cũng không hỏi cô và Quách Âm có thù oán gì.
Anh giết Quách Âm chỉ là vì Quách Âm muốn lộ ra sát ý với mình, muốn giết anh thì kết cục là như vậy, không liên quan đến Bạch Tĩnh Vân.
Không nói thêm lời nào, Trần Đức xoay người trở lại bên trong huyệt động, thiết lập một vài trận pháp đơn giản để ấn náu và che giấu.
Bạch Tĩnh Vân không rời đi, thấp thỏm đi theo sau Trần Đức, với diện mạo xinh đẹp bây giờ đang bị trọng thương của cô ta, nếu rời đi một mình, nhất định sẽ khiến người ta mang lòng dạ quấy rối.
Mà cô ta không thể mỗi lần đều may mắn gặp
được Trần Bát Hoang như này.
“Mấy ngày trước tôi và cô tôi, còn có Tư Đồ Lâm bị cuốn vào một trận hổn chiến rồi thất lạc nhau, tẽn Quách Âm đó lúc ở Đại Thiên Thế Giới, em trai hắn khinh thường tôi, bị tôi giết, cho nên hân mới đuổi giết tôi”.
Trần Đức không hỏi, nhưng Bạch Tĩnh Vân vẫn thấp giọng giải thích.
“Ăn nó, có thể chữa thương”.
Trần Đức ném ra một viên thuốc, sau đó liền ngồi xuống, không nói nửa chữ, bắt đầu chuấn bị làm bước đột phá cuối cùng,
Dù Trần Đức đã chuấn bị đầy đú, khoảng cách đột phá chỉ thiếu một đường, nhưng vẫn rất khó khăn,
Trong thức hải của Trần Đức, tiên đài nở rộ thần huy lấp lánh, thức hái cuồn cuộn, thuyền thần thức ngồi trên tiên đài, giống như một tỏn thần chỉ, quanh thân xuất hiện từng đường vân đại đạo, sáng chói trong suốt.
“Rào!”
Thần thức màu vàng tưới xuống, một đường
cầu vồng dài hiện lên, quấn quanh đại đạo, ánh sáng rực rỡ, thần thức Trần Đức mở hai mắt, đi xuống từ trên tiên đài, bước về phía đại đạo cầu vồng!