Ông ta dốc sức làm việc bao nhiêu năm mới đi được tới vị trí như ngày hôm nay, nên thật sự không muốn vì thẳng con trời đánh mà mất hết mọi thứ!
Quan trọng nhất là mấy năm nay, ông ta đã làm một số chuyện, mà sau khi Tống Ngữ Yên lên làm chủ tịch mới của tập đoàn Dược Thiên Vũ vẫn nhắm một mắt, mở một mắt.
Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu muốn làm cho ra lẽ thì ông ta sẽ phải ngồi tù!
Mà Trần Bát Hoang hoàn toàn có thể điều tra ra ông ta!
Đây mới là lý do ông ta sợ hãi!
Quan HỔ dò hỏi, Tống Ngữ Yên lo lắng, Mạc Vấn Thiên lo sợ, cảnh tượng ấy đã được mấy người Mạc Thiếu Dương, Lục Tâm Dạ, Diêm Mộng, Nhan Tiếu Sa thu hết vào đáy mắt.
Giờ phút này, Mạc Thiếu Dương có ngu thì cũng hiểu được một điều, Trần Bát Hoang không phải người hắn ta có thể chọc vào!
Sắc mặt đám người Lục Tâm Dạ cũng hết sức phức tạp…
Mạc Thiếu Dương đã cho họ thấy ảnh của Tống Ngữ Yên và luôn than thở cô ấy là một mỹ nhân tuyệt sắc. Còn Quan Hổ lại là người đại diện của Trương Thiên Dương. Thế nên, đương nhiên là họ đều biết cả hai.
Quyền cao chức trọng, giàu nứt đố vách!
Câu ấy là dùng để chỉ loại người như
họ!
Mà hai người lại thân thiết với Trần Bát Hoang như thế!
Tại sao chứ?
Chẳng phải Trần Bát Hoang chỉ là một tên vệ sĩ thôi sao?
Tình hình trước mặt khiến đám Lục Tâm Dạ không nhịn nổi rùng mình.
Dù có ngớ ngẩn thì họ cũng nhận ra được Trần Đức là một người không bình thường.
Hay có thể nói, dù anh ta có là người bình thường thì có hai cái ô dù như Quan Hổ và Tống Ngữ Yên, cũng đã đủ để đè bẹp bọn họ!
Bất kể là Nhan Tiểu Sa, Trần Ngọc Đình hay Lục Tâm Dạ thì không ai là không sợ cả.
Họ đã từng chế giễu Trần Bát Hoang, nên lo anh sẽ lợi dụng cơ hội này để trả thù!
So với Mạc Thiếu Dương thì họ chẳng là gì cả, nếu Trần Đức mà trả thù, chắc chắn họ sẽ xong đời!
Ba người nghĩ vậy thì toát mồ hôi lạnh, trong lòng lo lắng không thôi.
Diêm Mộng đứng cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, khách trọ nhà cô ta có thân phận cao như vậy luôn?
Tại sao anh ta không nói sớm?
Nếu nói sớm thì sao sẽ có chuyện như giờ xảy ra?
Diêm Mộng vừa kinh ngạc vừa có hơi tức giận và ức chế, có cần phải giả vờ vậy không? Lẽ nào giả bộ như thế trước mặt cô ta thì cảm thấy hơn người lắm hả?
Hừ!
So với chú hề kia thì anh là cái thá gì
chứ!
Trong lòng Diêm Mộng nghĩ thế bèn cảm thấy hết sức tủi thân, hoàn toàn vứt chuyện Trần Bát Hoang nói anh đến bán đấu giá bức tranh ra sau đầu.
Diêm Mộng chỉ tủi thân, còn nhân vật chính như Mạc Thiếu Dương thì không những ức chế còn sợ hãi và lo lắng muốn chết!
Mạc Thiếu Dương khác Diêm Mộng, hắn ta vẫn nhớ trước đó Trần Bát Hoang đã từng nói qua câu ấy!
Ngay từ đầu, Trần Bát Hoang đã lộ ra thân phận cao quý của mình, chỉ là họ không muốn tin thôi!
Tại đây có hình ảnh