Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Lâm Phong còn chưa nói xong, Vương Chính Thanh đứng sau Cung Trường Lâm đã nhếch miệng lộ ra một nụ cười tự tin đầy kiêu ngạo. Khi hắn ta định bước lên thì lại nghe Trình Lâm Phong nói:

“Là đệ tử mới thu của tôi, Trần Bát Hoang!”

Thoáng chốc, Vương Chính Thanh đã bước ra chân chợt cứng lại như bị nhấn nút pause, sững sờ tại chỗ, khó có thể tin nhìn Trình Lâm Phong.

Không những hắn ta mà ba từ Trần Bát Hoang vừa xuất hiện thì cả 5000 đệ tử và 4 gã trưởng lão đều kinh ngạc, khó tin nhìn về phía Trình Lâm Phong. Trong đó, người không phục nhất chính là Cung Trường Lâm.

Có điều, người lên tiếng đầu tiên không phải

Cung Trường Lâm, mà là Đồ Trường Sinh, ông ta nghiêm túc nói:

“Tông chủ, Thánh Khư trăm năm mới mở một lần, đây không phải chuyện nhỏ, hoàn toàn có khả năng liên quan đến sự thịnh suy của Lưỡng Nghi Tông chúng ta. Tôi cho rằng, sự sắp xếp vị trí thứ ba kia có vẻ không thỏa đáng cho lắm…”

“Cái gì gọi là không thỏa đáng cho lâm?”, Cung Trường Lâm không nén nổi cơn tức của mình, rõ ràng là đệ tử của ông ta, giờ lại bị một tên mới tới cướp mất thì sao mà vui nổi, trực tiếp nói:

“Tông chủ, tôi nói thật, mặc kê Trần Bát Hoang kia có quan hệ gì với ông, nhưng nếu ông cho cậu ta cái vị trí lần này, Cung Trường Lâm tôi là người đầu tiên phản đối! Đệ tử Vương Chính Thanh của tôi có điểm nào yếu hơn cậu ta chứ?”

“Đúng đó tông chủ, tôi cũng cho rằng không Ổn”, Lý Thanh Nguyệt cũng lên tiếng.

“Quả thật sự sắp xếp ấy không ổn thật, mong tông chủ hãy suy xét kỹ lại!”, Từ Thái Khôn cũng nói.

Tứ đại trưởng lão đồng loạt phản đối!

5000 đệ tử cũng SÔI nổi bàn tàn, tỏ vẻ khó hiếu.

Một tên mới tới, hơn nữa cánh giới cũng không

có gì đặc biệt, dựa vào cái gì có thể đảm nhiệm trách nhiệm đó? Đảy chính là cơ hội trăm năm khó gặp, nếu bỏ lỡ thì phải đợi thêm 100 năm nữa!

Trần Bát Hoang được không vậy?

“Tông chủ bị gì thế? Trước đây vẫn luôn công bằng mà, sao lần này lại thiên vị một tên mới tới?”

“Nghe giọng điệu của Cung trưởng lão, không lẽ người nọ là con riêng của tông chủ?”

“Đừng nói bốn vị trưởng lão không phục, tôi cũng không phục. Trong số chúng ta không có 1000 thì cũng có 800 đệ tử Địa Tôn tầng 5, mắc gì anh ta được chọn?”

“Đúng vậy, một cái tát của Chính Thanh sư huynh thôi cũng đủ đế đập chết anh ta rồi!”

“Mong tỏng chủ suy nghĩ lại!”

“Mong tông chủ suy nghĩ lại!”

Đúng lúc này, Diệp Vô Song, Lưu Tuấn Hiền và Tiêu Chính Thái – đệ tử của Từ Thái Khôn cũng kính cẩn khom lưng, khuyên nhủ.

Trần Đức thấy cảnh ấy thì lắc đầu.

Quả nhiên, mới tới đúng là không được thích.

Song, anh cũng không nói gì vì đã sớm tập mãi thành thói quen với trường hợp như hôm nay nên trực tiếp làm lơ, giá vờ như không nghe không thấy gì hết, cũng chẳng so đo tính toán làm gì.

Sau này, còn có rất nhiều cơ hội đế chứng minh thực lực nên anh cũng không lo.

Việc sắp xếp vị trí thứ ba khiến mọi người bàn tán, Trình Lâm Phong giống như đã sớm đoán được tình huống như vậy nên cũng chắng sốt ruột, chuấn bị chờ họ bàn tán xong mới nói ra nguyên nhân.

Nhưng mà, đúng lúc này, Vương Chính Thanh bổng bước lên một bước, mặt mày khó chịu, âm trầm nói: “Tông chủ, dựa theo quy định trong tông thì cơ hội quan trọng như vậy có thể khiêu chiến người được chọn”.

“Tôi, Vương Chính Thanh, muốn khiêu chiến Trần Bát Hoang!”

Hắn ta nói xong, ánh mắt lập tức nhìn về phía Trần Đức đang đứng bên cạnh:

“Trần Bát Hoang, anh có dám đồng ý không? Có điều… tôi khuyên anh đừng nên đồng ý, tự động từ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK