Sát ý trên người Trần Đức dường như hóa thành chất rắn, lấy anh làm trung tâm, dao động khủng bố
kéo dài lan rộng như động đất, trời rung đất chuyến.
Trần Nguyên Vũ!
Đúng là Trần Nguyên Vũ!
Trần Nguyên Vũ, người mà anh ngày đêm trăn trở, bình thường nằm mơ cũng muốn giết!
Trần Nguyên Vũ đáng chết, không chí giết chết bố của anh, mà còn là kẻ đầu sỏ hại chết anh em của anh!
Lúc này, khoang mắt Trần Đức đỏ bừng, khoảnh khắc này, anh mất đi lý trí, nguyên khí sôi sục, cả người muốn nhảy lẽn xông về phía Trần Nguyên Vũ!
Cũng may, anh còn chưa kịp hành động, một luồng hồn lực nặng như biến ngăn anh lại.
Cùng lúc đó, Linh Lung cất giọng ba phần gấp gáp, sáu phần vất vả, truyền vào trong đầu của anh: “Trần Bát Hoang, anh không được đi qua đó, hiện giờ anh không phải là đối thủ của ông ta!”
“Linh Lung, cô đừng ngăn tôi”.
Sắc mặt Trần Đức âm lạnh, sát ý đáng sợ đã trào ra, đám người Cơ Tuyết, Đoàn Phong Trần bên cạnh, không ai là không dâng lẽn nỗi sợ hãi từ trong
linh hồn.
“Bát Hoang, sao thế?”
Cơ Tuyết nghi hoặc, đôi mẳt thanh tú cũng nhìn về hướng Trần Nguyên Vũ!
Nhìn thấy chữ Trần tung bay trên đảo.
Sắc mặt Cơ Tuyết khẽ thay đổi.
Trần, đương nhiên là nhà họ Trần, thế gia viền cổ vang danh khắp nơi, phóng mắt nhìn khắp thế giới đại thiên, họ cũng được liệt vào hàng đầu!
Còn Trần Bát Hoang, mới đây thôi còn giết Trần Võ Sỉ, Trần Tử Phi!
Anh và nhà họ Trần, coi như đã kết mối thù sống chết!
Lúc này, Trần Nguyên Vũ nở nụ cười thỏa mãn, không hề kiêng sợ, đảo quét nhìn Trần Đức.
Nhưng An Nhã Hi vốn luôn bên cạnh ông ta lại không có mặt, chỉ có một mình ông ta.
Ánh mắt ông ta nhìn Trần Đức giống như nhìn một món báu vật, một món đồ nghệ thuật, ánh mắt thưởng thức, tham lam, đương nhiên cũng có khiêu
khích rõ ràng.
Giống như đang nói, mày nhìn thấy tao thì đã làm sao? Đến giết tao đi, ra tay với tao đi?
Vẻ mặt hống hách, cuồng ngạo.
“Trần Bát Hoang, anh phải nhẫn nhịn, bây giờ không phải thời cơ để anh báo thù, cảnh giới của ông ta vượt qua Hỗn Nguyên, trẽn Phản hư!”
Linh Lung ngăn cản Trần Đức bằng hồn lực, nhưng Trần Đức hiện giờ đã khồng phải là Trần Đức ban đầu, cô ta ngăn cản khá là vất vả, hốn hến nói:
“Trần Nguyên Vũ, cảnh giới của ông ta vượt xa Phản Hư, ít nhất đã là cảnh giới Lăng Thiên, bây giờ anh qua đó chính là nộp mạng!”
Lăng Thiên, vượt hơn Phản Hư bốn cảnh giới lớn!
Phản Hư, cố Bản, Khai Thiên, Đạp Thiên, Đăng Thiên, Lảng Thiên.
Nếu nói chênh lệch thực lực của hai đại cảnh giới Phản Hư và Cố Bán là một vạn, vậy thì giữa Cố Bản và Khai thiên là một triệu!
Đối với tu sĩ, cảnh giới sau Khai Thiên lại là một vùng trời khác!
Nói thế này đi, trước cổ Bản, đột phá, chỉ là đột phá đơn giản, nếu nói trong lúc đó sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, khả năng lớn nhất chính là tẩu hỏa nhập ma, nhưng nếu đạt đến cảnh giới Khai Thiên thì lại là chuyện khác.
Kể cả trong thế giới Đại Thiên, trong một trãm ngàn người cũng chỉ có một người đạt đến cảnh giới Khai Thiẽn.
Tuy có rất nhiều người có thể đột phá từ cố Bản lên Khai Thiên, nhưng lại không dám!
Tại sao?
Bởi vì sau Khai Thiên sẽ có lôi kiếp!