Người ở cảnh giới này đã không chỉ riêng là tu võ, mà là tu đại đạo, tu hành!
Sau Kim Đan Kỳ, Kim Đan trong cơ thế có thế dẵn động quy luật trời đất, một quyền một chiêu thức đều có thể chứa đựng đạo vận, linh lực!
Người trước mặt đã đạt được điều này, hơn nữa, linh lực của hằn là màu xanh, không phải màu trắng, đủ để chứng minh điều này!
Trâu Thanh gọi hắn là Diêm vương? Người này…rốt cuộc có lai lịch như nào? Vô Song môn còn có người mạnh như vậy sao?
Không phải nói Âu Dã Tư Linh là mạnh nhất sao?
Trong lúc Trần Đức còn đang suy ngẫm cùng nghi ngờ, một quyền của Lâu Tử Phong đã đánh xuống.
Không chút bất ngờ rơi trên mặt Trâu Thanh. Bụp!!!
Ngay lập tức, đầu của Trâu Thanh biến thành
một mảng sương máu!
Máu đỏ tươi tản ra trong không khí như sương mù, mùi máu tanh nồng khó ngửi.
Đó là một quyền cực kỳ chuấn xác, chỉ làm bị thương đến phần đầu của Trâu Thanh, ngoài phần đó ra, phần cổ và cơ thể của hắn ta không hề bị thương tổn, cá người vẫn quỳ trên mặt đất.
Mạnh như rồng như hổ như Trâu Thanh lại bị chết một cách dê dàng như vậy!
Bên trong Tàng Kinh Các càng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến kỳ lạ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi!
Cảm giác bị áp bức, sợ hãi, bao trùm lên mọi người, Lâu Tử Phong thực sự giống như Diêm Vương, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt đi tính mạng của bọn họ!
Ngay cả viện trưởng nội viện Công Tôn Hằng lúc này cũng không dám thờ mạnh, mồ hôi lạnh nhễ nhại.
“Còn có, lúc trước tôi nghe có kẻ nói muốn lấy tay và chân của em gái tôi?”
Ngay lập tức, Lâu Tử Phong lại quét mắt tới đám người: “Là kẻ nào, tự mình đứng ra đi”.
Em gái?
Lảu Tử Phong vừa nói ra lời này, mọi người ngay lập tức ù hết cá đầu, Ưng Thanh Vũ là. Jà…em gái Lâu Tử Phong?
“Này, ai là em gái anh, có phải anh nhận nhầm người rồi không?”, ưng Thanh Vũ không sợ Lâu Tứ Phong chút nào, nói với hẳn: ‘Tôi không quen biết anh”.
Lời này vừa nói ra, không ít người rùng mình.
Mẹ kiếp, ưng Thanh Vũ điên rồl? Dám nói với Lâu Diêm Vương như vậy?
Muốn tìm cái chết?
Nào ngờ, Lâu Tử Phong không hề tức giận, ngược lại còn cười: “Em gái Thanh Vũ, em không nhớ anh cũng rất bình thường, lúc đó em còn nhỏ, khoáng chừng hai ba tuổi, lúc anh theo bố đến Vân Tiêu Giới, có đến nhà các em, còn cho em kẹo ăn”.
“Anh là …” Ưng Thanh Vũ có vẻ suy ngẳm.
“Lâu Tử Phong, bố anh, Lâu Thiên Khung!”, khóe miệng Lâu Tử Phong nở một nụ cười, nếu đã quên, đó là tốt nhất, Ưng Thanh Vũ, ngườỉ nhà họ ưng ở Vân Tiêu Giới, mà tố tiên nhà họ ưng, nghe nó là
một con phượng hoàng, trẽn người bọn họ cháy dòng máu của phượng hoàng!
Chỉ cần không chết cho dù bị thương nặng cỡ nào, cũng có thể bình phục, niết bàn!
Khả năng phục hồi cực kỳ khủng bố!
“Lâu Tử Phong?”
Ngay lập tức, trong mat Ưng Thanh Vũ hiện lên vẻ chán ghét!
Lâu Tử Phong, làm sao cô ta có thế không biết đó là ai?
Anh trai cúa Lâu Tinh Hái!
Lần này cô ta xảy ra tranh chấp với gia đình, bỏ nhà đi đến Côn Luân Hư.
Lâu Tinh Hải cảm nhận được khí tức của cô ta, trẽn đường liên tục truy sát cô ta, muốn chiếm đoạt, sờ hữu sức mạnh huyết mạch trên người cô ta!
Biết rõ cô ta là người nhà của nhà họ Ưng, Lâu Tinh Hẩi vần làm như vậy, muốn ngấm ngầm chiếm đoạt!
Lảu Tử Phong là người một nhà VỚI Lâu Tinh Hái, làm sao cô ta có thể cố ấn tượng tốt được?!
Điều quan trọng nhất là cô ta đã nhớ lại chuyện xảy ra lúc ba tuổi, lần gặp Lâu Tử Phong đó, ký ức đặc biệt khẳc sâu!