Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Đạm Đài Nguyệt là người ớ một nơi rác rưởi

như Côn Luân Hư, nhưng sắc đẹp của cô ta tuyệt đối có thế coi là nghiêng nước nghiêng thành!

Dù là ở Vân Tiêu Giới cũng rất hiếm có, huống chi cô ta còn có được thế chất đặc biệt, hoàn toàn có thể xem như cực phẩm.

Trần Bát Hoang, một tên tép riu chẳng đáng một đồng lại làm ra hành động thân mật như vậy với Đạm Đài Nguyệt trước mặt họ?

Mẹ nó, đây hoàn toàn là chẳng xem họ ra gì!

Cái loại rác rưới ngay cả Linh Hải cũng không có thì dựa vào cái gì có thế làm thế?

Còn gọi họ là ‘đám rác rưởi khốn kiếp’, rồi muốn giải quyết bọn họ?

Mẹ!

Ngay sau đó, Kim Hoa đang định nối giận thì Trần Đức an ủi Đạm Đài Nguyệt xong bèn quay đầu liếc nhìn Kim Hoa và Chung Phi Vũ.

Một giây trước, khi đối mặt với Đạm Đài Nguyệt, trên mặt anh còn lộ ra nụ cười ấm áp như làn gió xuân. Nhưng anh vừa quay đầu lại thì nét cười nơi khóe miệng lập tức trở nên rét lạnh, âm trầm!

Đôi mắt thâm thúy bình thường không lộ ra chút cảm xúc nào, giờ lại ánh lên sự tàn nhẫn tràn

ngập sát khí!

Cơn giận của anh trực tiếp tràn ra, khí tức lạnh lẽo như băng tràn ngập xung quanh.

Trần Bát Hoang đứng đó, cách Kim Hoa và Chung Phi Vũ khoảng 100m, ánh mắt dừng lại trên người cả hai nói:

“Các người cùng lên hết hay là lên từng người một?”

Giọng nói âm u lạnh lẽo truyền vào trong tai mọi người.

Liễu Tông Nguyên và gia tộc Đạm Đài đều giật mình hoảng sợ, Trần Bát Hoang làm gì vậy?

“A… cũng biết giả vờ giả vịt đấy chứ, khí thế ấy đúng là suýt nữa dọa chết tao đó”.

Kim Hoa liếc Trần Bát Hoang, gần như đã xác định anh không có Linh Hải, là một con chó chết nên càng khỉnh bỉ hơn:

“Thằng oẳt con, loại rác rưởi vô dụng nhỏ yếu như mày căn bản không xứng đế anh Chung ra tay. Một mình tao thôi là đủ đế nghiền nát mày rồi”.

“Sao? Hay là mày nghĩ mình có thế giết tao? Chỉ với một con chỏ chết không cỏ Linh Hầi như mày á?

Đúng là nực cười thật…”

Trần Đức im lặng, không nói gì.

Trước khi ra tay, anh cũng không thích nói nhiều.

Hồi trước đã vậy, giờ cũng thế và sau này cũng vậy.

Anh nhấc chân, thong dong đi về phía Chung Phi Vũ và Kim Hoa, trên mặt không có một chút sợ hãi hay lo lắng nào.

“Chủ nhân!”

“Bát Hoang!”

Đạm Đài Nguyệt và Liễu Tông Nguyên cùng la lên, cả hai đều sốt ruột không thôi.

Đạm Đài Nguyệt là đã vô thức yêu Trần Bát Hoang từ bao giờ, lại còn trở thành người con gái của anh nên cô ta không muốn anh chết!

Còn Liều Tông Nguyên là người hầu của anh nên càng không muốn Trần Đức chết. Dù sao, chỉ cần Trần Đức nghĩ một cái là có thể kéo ông ta chôn cùng bất cứ lúc nào.

Huống chi, ông ta thật sự muốn đi theo anh, muốn chứng kiến anh trưởng thành để xem yêu nghiệt này ruốt cuộc có thể mạnh đến mức nào!

Trần Đức đi thẳng về phía trước như vậy thì khác gì đi chịu chết?

“Thằng ôn con, mày đã muốn chết thì ông đây sẽ giúp mày!”, bấy giờ, Kim Hoa cũng ra tay.

Tuy hắn ta cảm thấy giết một con kiến nhưvậy hơi dơ tay, nhưng con kiến ấy lại chọc giận hắn ta!

Thế nên, nhất định phải giết chết hắn!

Cùng lắm thì sau khi giết sẽ đi rửa tay sạch mộ1 chút.

Trong lòng Kim Hoa nổi lên sát khí, giơ nắm tay lên phát ra ánh sáng chói mắt vù vù xẹt qua không trung, không gian như run lên, ầm ầm sụp đố!

Đám mây đen trên bầu trời theo nẳm tay kia vung lẽn mà quay cuồng, nổ tung kêu lẽn ù ù.

Võ kỹ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK