Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáng tiếc.

Kẻ hắn gặp lại không phải là võ giả bình thường, mà là Trần Đức!

Chỉ trong nháy mắt.

Trần Đức đã tiến vào Cực Cảnh.

Ánh sáng màu vàng kim cũng hiện lên, Ly Hỏa trong người anh dâng trào, quấn quanh cánh tay, sau đó giơ lên một đấm, trực tiếp đánh trả!

Nắm đấm cúa hai người chạm vào nhau trong nháy mắt!

“Rầm!”

Cùng lúc đó.

Toàn bộ Tây Hài trở nên chấn động, bên ngoài Tây Hải dấy lên cơn sóng cao trăm trượng, nước biển mênh mông dữ dội như có thạch thú đang quay cuồng bên dưới, bầu trời sáng ngời cũng bị mây đen bao phủ, đố mưa to.

Đáy biển…

“Răng râc, răng rắc!”

Cánh tay Kim Tứ Hải trực tiếp gãy lìa, áo giáp

màu vàng nối liền cánh tay đó, một đấm của Trần Đức như máy ép trái cây không ngừng đè nén nắm đấm, cánh tay, khủy tay của Kim Tứ Hải.

Cả cánh tay của hắn không ngừng ngắn lại, ngắn lại, tiếp tục ngăn lại, sau đó hóa thành bọt máu, nổ tung, máu tươi văng khắp trời.

“Rầm rầm rầm…”

Một lát sau, Kim Tứ Hải như con tôm cong người bay ra ngoài, va vào vô số tòa nhà, cung điện, kiến trúc, sau đó vất vả lắm mới dừng lại.

Có thể thấy rất rõ, những nơi hắn ta đã lướt qua lại có một khe nứt dưới mặt đất, dấy lên bụi mù cuồn cuộn.

Kim Tứ Hải rơi ở điếm cuối cùng của khe nứt đó, cánh tay hắn đã bị phế bỏ hoàn toàn, máu tươi khiến mặt đất nhuộm đỏ màu máu.

Trần Đức thì sao?

Vần đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích!

Trên người anh vần là vầng sáng màu vàng kim, đó là ánh sáng của nguyên khí sau khi anh tiến vào Cực Cảnh.

Gương mặt sầc bén như đao không hề có chút

màu vàng nối liền cánh tay đó, một đấm của Trần Đức như máy ép trái cây không ngừng đè nén nắm đấm, cánh tay, khủy tay của Kim Tứ Hải.

Cả cánh tay của hắn không ngừng ngắn lại, ngắn lại, tiếp tục ngăn lại, sau đó hóa thành bọt máu, nổ tung, máu tươi văng khắp trời.

“Rầm rầm rầm…”

Một lát sau, Kim Tứ Hải như con tôm cong người bay ra ngoài, va vào vô số tòa nhà, cung điện, kiến trúc, sau đó vất vả lắm mới dừng lại.

Có thể thấy rất rõ, những nơi hắn ta đã lướt qua lại có một khe nứt dưới mặt đất, dấy lên bụi mù cuồn cuộn.

Kim Tứ Hải rơi ở điếm cuối cùng của khe nứt đó, cánh tay hắn đã bị phế bỏ hoàn toàn, máu tươi khiến mặt đất nhuộm đỏ màu máu.

Trần Đức thì sao?

Vần đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích!

Trên người anh vần là vầng sáng màu vàng kim, đó là ánh sáng của nguyên khí sau khi anh tiến vào Cực Cảnh.

Gương mặt sầc bén như đao không hề có chút

dao động cảm xúc nàof cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Sau khi làn bụi mù tan đi.

Toàn bộ cung Hải Vương, Hái tộc, đều chìm vào bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.

Cá đám đều chìm trong một cú sốc đầy khúng bố, dường như nó là quả cầu không ngừng to lên, không ngừng lấn chiếm cả não bộ, và có vẻ sẽ nổ mạnh bất kỳ lúc nào.

Trần Bát Hoang…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK