Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai, anh còn cần phải tìm hiểu tình hình đảo Khốn Long trong miệng Tô Danh và Tô Diệp.

Theo như lời Linh Lung nói, đảo Khốn Long không ai có thể đến gần, tại sao anh đột phá vị trí lại tới đây, Tô Danh và Tô Diệp tại sao cũng ở chổ này?

“Được, đi theo chúng ta”.

Tô Danh cũng không hề muốn nól nhiều với Trần Đức, lời vừa dứt đã tiếp tục đi về phía trước cùng Tô Diệp,

Đi con đường khoảng một trăm cây số, bọn họ đột nhiên dừng lại, Tô Danh quăng ra mấy tờ phù văn màu vàng vào trong tay Trần Đức, ra lệnh: “Dán những phù văn này lên mấy cây kia đi”.

“Được”.

Trần Đức không nói gì, làm theo yẽu cầu.

“Đây là một vài ký hiệu dịch chuyển, chắc hai người bọn họ đang làm địa tiêu, tiện cho sau này có thể dịch chuyến qua lại”.

Trong thức hải, Linh Lung đột nhiên nói: “Nhưng phù văn này cấp thấp, Trần Đức, tôi dạy cho anh mấy phương pháp, giữ cửa sau cho mấy truyền tống trận…”

“ừ’.

Cùng lúc Trần Đức dán phù văn, dựa theo truyền thụ của Linh Lung, một vài đường vân và quy luật đổi thành phù văn không một chút động tĩnh.

Cả ngày Trần Đức gần như đều làm chuyện này, mỗi lần đi một trăm hai trăm cây số, bọn họ sẽ để lại mấy tấm phù văn.

Mà hai người Tô Danh và Tô Diệp thì dò khắp nơi, tìm kiếm thứ gì đó.

“Gặp quỷ, còn tưởng rằng đến đảo Khốn Long trước sẽ tìm thấy một vài thiên tài địa bảo, kết cả chắng có cái gì”.

Lúc trời sắp tối, Tô Danh dừng lại, cực kỳ khó chịu lướt qua Trần Đức: “Ngớ ra làm gì? Còn không mau đi mờ một cái động phủ, hôm nay chúng tôi muốn dừng chân ở đây”.

“ừ, được”.

Trần Đức không nói nhiều, vẫn cứ làm theo.

“Người của vị trí cấp thấp chỉ là ở vị trí cấp thấp, làm cu-lỉ vẫn khá thích hợp”.

Tô Diệp quét mắt nhìn động phủ: “Tô Danh, chúng ta vào thôi”.

“Được”.

Tô Danh gật đầu, cùng Tô Diệp đi vào động phủ, Trần Đức thì theo phía sau, nhưng anh mới đi được hai bước, Tô Danh lại đột nhiên quay đầu:

“Anh đi theo làm gì? Thân là người làm, tối nay ở bẻn ngoài trông nom, hiếu chưa?”

“Không thành vấn đề”.

Trần Đức cười một tiếng, dừng bước ngoài động, nhìn hai người tiến vào động phủ.

Sau khi bọn họ đi vào liền bày ra một trận kết giới, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, trận pháp cực kỳ tuyệt diệu, thính giác thị giác bên trong cùng nhau bị tước bỏ.

Đáng tiếc,

Động phủ là Trần Đức mờ ra, anh đã sớm lưu lại một trận văn khác cao thảm hơn, ấn quyết di chuyến, rất nhanh bỏng dáng hai người Tô Diệp Tô Danh một lần nữa xuất hiện.

“Tô Danh, bao giờ anh định giết tên nhãi đó?”

Cùng lúc đó, bên trong huyệt động, Tô Danh đang nằm ở trên thạch đài, còn Tô Diệp đang giúp Tô Danh đấm bóp, đôi tay trắng nõn di chuyến lên

xuống.

Từ mức độ thân thiết của hai người, chắc hẳn không chỉ là bạn bè, mà là quan hệ tình nhân.

Cô ta giống như đang kế chuyện nhà vậy, nhẹ nhàng nói: “Tên nhãl kia đi theo chúng ta, thật sự quá chướng mắt, còn có thế là chuyện xấu”.

Bên trong sơn động, đôi mắt Tô Diệp tràm ngập ái mộ nồng đượm, ôn nhu như nước, giúp Tô Danh vuốt ve xoa bóp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK