“Nghiêm chỉnh mà nói, Tây Hải cũng nằm trong phạm vi quản lý của bọn họ, nhưng lần trước Hải tộc xuất hiện đã là một ngàn năm trước, khi Tây Hải có linh thú bạo động đã qua đây một lần”.
“Hải tộc… Cơ Tuyết?”
Trần Đức bừng tỉnh,
Thì ra là như vậy, chẳng trách lúc đầu Linh Lung đã từng nói Hồng Y lai lịch phi phàm.
“Ha ha…”
Hồng Y hoàn toàn không có một chút phản ứng nào với hành lễ của Đệ Ngũ Vệ Đông, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô ta bước về phía Trần Đức, chớp mắt: “Anh Bát Hoang, đã lâu không gặp!”
“Đúng vậy… Hồng Y, không, nên gọi cô là Cơ Tuyết chứ nhỉ?”
Trần Đức có chút hoảng hốt, lần trước gặp mặt vân đang ớ thành Thông Thiên, nghĩ kỹ lại thì đã gần một năm trôi qua rồi: “Không ngờ lại gặp cô à đây”.
“Anh Bát Hoang ờ đâu, tôi đều có thể xuất hiện ở đó bất cứ lúc nào”.
Cơ Tuyết cười khanh khách nói: “Nếu không
chê, anh Bát Hoang có thể gọi tôi là Tuyết Nhi”.
Bên trong đại điện, Trần Đức và Cơ Tuyết nói chuyện cảu có câu không.
Bên cạnh Trần Đức, cơ thể Đệ Ngũ Hiên đã cứng ngác từ lâu!
Mà người của tộc Đệ Ngũ đã trợn tròn hai mát, không thể nào tường tượng nổi, còn mí mắt Đệ Ngũ Vệ Đông giật giật.
Trân Bát Hoang quen tiểu công chúa Tây Hải?!
Hơn nữa,
Giọng điệu và thần thái giao lưu giữa hai người nào có phái quen biết đơn giản, rõ ràng là vô cùng quen thuộc, thân mật!