Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức không cần ngẩng lẽn cũng biết là ai, nhếch miệng cười nhìn đến Diêu Mộng Vũ có vẻ đang tức giận: “Sư muội, thế nào, ở ngoài một đêm, đợi mệt rồi phải không?”

“Sư tôn đã đồng ý cho tôi đi Bác Hoang với cậu, đi thôi”, khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Mộng Vũ hơi ửng đỏ, cô ta đã tu luyện ở đây cả đẽm.

Đẽm qua, cô ta vốn định đến chỗ của Âu Dã Tư Linh nghỉ ngơi, nhưng vừa tới đây, liền nghe thấy trong cung điện có tiếng động, chỉ có thể đợi ở bên ngoài…

Ai mà biết được phải đợi tận đến khi trời gần sáng, nên quyết định không vào nữa.

“Cô đi cùng tôi?”, Trần Đức có chút kinh ngạc.

“Phải, có vấn đ’ê gì sao?”, Diêu Mộng Vũ nói: “Cậu yên tâm, không phái lúc nào tôi cũng đi cùng cậu, tôi phải về nhà”.

Trần Đức: “ừ…được thôi!”

Tiêu Lôi Môn.

Trong thời gian này, Tiêu Lôi Môn luôn được canh phòng nghiêm ngặt, không phái đế ngăn chặn kẻ địch bên ngoài, mà là đế phòng bị hai cô gái Ấn An Sương và Hoa Linh Vy. Hai cô gái bị giam cùng nhau, bên ngoài cung điện giam giữ bọn họ, có khoáng bốn mươi năm mươi người, tay cầm vũ khí đứng canh giữ ớ cứa, tinh thần tập trung không dám sơ suất.

“Haizz, thật đáng tiếc, một người là thánh nữ, một người là con cưng cúa trời, tài năng xuất chúng lại sâp gặp họa rồi!”

“Đúng vậy, tính thời gian thì hôm nay phải đưa bọn họ đến nhà họ ưng rồi phái không?”

“ừm, đúng là hôm nay, môn chú, các trướng lão đã chuẩn bị lên đường…đến nhà họ ưng, với sắc đẹp của bọn họ chắc chắn sẽ sống không bằng chết”.

“Người khác không biết thế nào, nhưng nếu hai người phụ nữ này rơi vào tay tôi, he he, tôi nhất định sẽ cho họ biết sức hấp dẫn của đàn ông là như thế nào!”

“Ha ha, cũng đáng đời, đến con trai của Chiếu Vương cũng dám giết, cho dù nhà họ Ưng đã chết hai người cấp Thần Vương, nhưng vần là thế lực hàng đầu ờ Bắc Hoang, giết con trai của ỏng ta, không phải là tự tìm cái chết sao?”

Những người canh giữ ờ ngoài cửa hầu hết là đệ tử của Tiêu Lôi Môn, một số cảm thấy thương hại cho Ấn An Sương và Hoa Linh Vy, nhưng hầu hết là chế giẻu, phần lớn võ giả ở Vân Tiêu Giới đều giậu đổ bìm leo như vậy, lúc bạn mạnh thì nịnh bợ bạn, lấy lòng bạn, nhưng một khi bạn sa cơ lỡ vận, bọn chúng sẽ lập tức trở mặt, bất kể người đó là ai cũng sẽ đến chà đạp, phỉ nhố.

“Môn chủ đến!”, lúc mọi người đang thảo luận, một giọng nói lanh lảnh đột nhiên truyền đến, tất cả đệ tử lập tức quỳ một chân xuống hành lề, vẻ mặt kính sợ, cúi đầu thật thấp.

Lại thấy phía trước có năm người đi đến.

Người ở giữa nhìn khoảng hơn sáu mươi tuổi,

mặc áo choàng in hình sấm sét, khuôn mặt nghiêm nghị đầy uy nghiêm, đó chính là môn chủ của Tiêu Lỏi Mỏn, Chung Linh Diệu!

Thực lực, cảnh giới Thần Tôn nầm mươi tám

giai!

Hai bên trái phải ông ta còn có hai ông lão và hai bà lão, nhìn có vẻ lớn tuổi hơn ông ta một chút, bọn họ chính là bốn trường lão của Tiêu Lôi Môn, hai ông lão lần lượt là đại trưởng lão Chu Vân An và tam trường lão Cao Thiên Tường, cảnh giới của họ không cao, người trước là cảnh giới Thần Tôn tám giai, người sau là Thông Thần cửu Trọng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK