Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng,

Xung quanh không có một chút động tĩnh,

Từ đầu đến cuối anh chưa từng xuất hiện.

“Tôi thấy hay là đừng đếm nữa, tên rác rưởi kia chấc là sợ nên đã chạy từ lâu rồi!”, ưng Tuyệt Võ cười ha ha nói.

“Không sai, tôi còn tưởng rằng hắn có dũng khí thế nào, bây giờ xem ra cũng chí đến vậy thôi!”, Đồ Điền nói.

Phía trên, ngũ viện trướng và hai mười mấy vị trường lão cũng đều thất vọng.

Vốn tướng rằng có thế xem một trận đấu sinh tử.

Ai ngờ lại mong chờ uổng công rồi, tâm tình cực kỳ sa sút.

Trong nháy mắt, Thường Khải Lâm đã đếm ngược đến một, khóe miệng có chút không thoải mái nói: “Chư vị, mọi người cũng thấy rồi đấy, Trần Bát Hoang không dám tới, sau này tôi gặp hắn cũng không gọi là Trần Bát Hoang nữa, gọi là Trần rụt cố đi!”

Khóe miệnq Thường Khải Lâm tràn đầy khinh

miệt coi rẻ: “Ngoại viện đúng là ngoại viện, một đám giấy vụn!”

Nói xong,

Hắn xoay người, chắp tay về phía ngũ viện trướng: “Viện trướng, Trần rụt cổ châc không dám hiện thân rồi, thắng bại trận đánh này rất rõ ràng, mời õng tuyên bố kết quả…”

Ngũ viện trường ngồi phía trên liền ngấn ra,

Trần Bát Hoang là người mà mấy viện trưởng bọn họ coi trọng, dù thực lực không mạnh cũng nên đến đây đánh một trận chứ.

Nhưng,

Tại sao phải lựa chọn lùi bước?

Ông ta không hiếu,

Sợ chết sao?

Không phải đâu, nếu thật sự sợ chết thì sẽ không giết Nghiêm Hoa.

“Viện trường!”, thấy ngũ viện trường không nhúc nhích, Thường Khải Lâm nhắc nhở: “Mời ông tuyên bố kết quả!”

Trong sân,

Hoàn toàn im lặng, đặc biệt là các đệ tử ngoại viện trong lòng đã kiềm chế đến cực điểm, hai quả đấm nắm chặt.

Bị Thường Khải Lâm làm nhục trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ tức đến mức không thế tức giận hơn được nữa.

Nhưng lại không một ai dám đứng ra chí trích đánh lại.

Không còn cách khác,

Bọn họ là kẻ yếu, yếu hơn nhiều so với ba ngườỉ Thường Khải Lâm, Đồ Điền, Ưng Tuyệt Võ.

Người yếu phải nhịn, phải chịu nhục nhã, chịu bực bội!

“Được rồi!”

Ngũ viện trưởng khẽ thở dài, bất luận nguyên nhân gì, quả thật Trần Bát Hoang không tới, không tới chính là sợ hãi, chính là thua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK