Hắn ta từng đánh một trận với Huyết Đồ, thời điểm đó, cảnh giới của Trình Lực là Thánh Nhân nhất giai, nhưng Huyết Đồ chỉ cần dùng một ánh mắt đã khiến hắn ta phải quỳ xuống!
Hôm đó, hẳn ta đã trở thành nô lệ của Huyết
Đồ.
Có rất ít người biết chuyện này.
Nhưng, dù sáu trăm năm đã trôi qua, hắn ta cũng không bao giờ quên được Huyết Đồ, mãi mãi không thể quên được ánh mằt đã tạo thành nồi ám ảnh cho mình suốt mấy trăm năm qua!
Hồi Thiên.
Là do Huyết Đồ truyền lại!
Để đề phòng hắn ta lan truyền Hồi Thiên ra ngoài, Huyết Đồ đã để lại hai bùa chú, chỉ có hắn ta và Huyết Đồ mới mở được. Ngoài ra, một khi có người khác động vào, hoặc là Trình Lực chủ động sử dụng võ kỹ, dù Huyết Đồ ờ đâu cũng sẽ cảm nhận được, sau đó thông qua hai bùa chú đó đế đến bên cạnh hắn ta!
Vì vậy.
Khi Trần Bát Hoang muốn có Hồi Thiên, hắn ta đã không hề do dự một chút nào.
“Chủ nhân, thằng ranh đó rất kỳ quái, thực lực thật sự của nó vượt xa Thánh Nhân, tôi không thế đánh lại được!”
Trình Lực cúi đầu, nói như khóc tang, không cam tâm.
“Vô dụng…”
Huyết Đồ nói rất bình tĩnh, ngoài sự bình tĩnh đó thì cũng chỉ có vẻ hờ hững, đó là sự lạnh nhạt đến từ sâu trong linh hồn: “Nhưng bản thản tỏi cũng muốn cảm ơn thứ vô dụng như cậu, vì đã đưa tôi đến một nơi tốt thế này”.
“Hả?
II
Trình Lực không hiểu lắm, có lẽ Thần Ma táng là một nơi rất tốt dành cho hẳn ta, nhưng với Huyết Đồ thì hẳn là bình thường đến mức không thể bình thường hơn mới đúng chứ?
Bên trong Thần Ma táng, người mạnh nhất cũng chỉ là Thánh Tổ mà thôi.
Còn Huyết Đồ.
Bản thân hăn ta đã là một Thánh Tổ rồi!
Một Thánh Tổ thật sự!
Truyền thừa ở nơi này với hắn ta mà nói là vô dụng, đúng chú?
Trình Lực hết sức khó hiểu, nhưng Huyết Đồ không thèm đếm xỉa tới.
Một kẻ tôi tớ mà thôi, lấy tư cách gì đế hỏi?
Huyết Đồ chuyến tầm mât sang Trần Bát Hoang, hờ hững hỏi: “Cậu biết rõ hai lá bùa đó chính là trận truyền tống, cũng có đủ bản lãnh đế tránh né và hủy diệt nó, nhưng vẫn dùng một cách hết sức bình thường, chẳng thèm kiêng dè gì xé nó xuống, tại sao?”
Cái gì?
Trình Lực lại một lần nữa giật mình.
Trần Bát Hoang lại… Lại biết rõ tác dụng của bùa chú, thậm chí còn có thể tránh được?
Nói thế thì…
Trần Bát Hoang… Cố tình gọi Huyết Đồ đến đây
“Trần Bát Hoang, tao rất muốn biết một lát nữa mày sẽ chết thế nào, ha ha ha!”
Trình Lực cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng.
Bởi vì trong ấn tượng của hắn ta, Huyết Đồ là kẻ mạnh nhất, là vô địch!
Trần Bát Hoang là cái thá gì? Dám chủ động trêu vào chủ nhân của hắn ta?
Cùng lúc đó.
Trần Đức cũng hết sức kinh ngạc.