Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng đúng, dù sao nơi này cũng là Tây Hải, nhà họ Đoạn cách nơi này không xa, khá là gần, chỉ cần nửa canh giờ là có thế đến nơi.

Nếu Trần Bát Hoang không sợ, không nhát gan thì mới là lạ.

Phản ứng của Đoàn Phong Trần khiến Trần Đức hơi ngẩn người, không hiểu tên này lấy đâu ra dũng khí, nụ cười trở nên cứng đờ, ngạc nhiên.

Vẻ mặt của anh càng khiến Đoàn Phong Trần tin tưởng chắc chắn với suy nghĩ của mình, biếu cảm trở nẽn ngông nghênh, hung dữ:

“Ha ha, Trần Bát Hoang, sao thế, không nói gì hả, có giỏi thì mày giết Đoàn Thương Hải đi, sao thế, không dám giết hả? Mày cũng biết sợ, biết kiêng dè sao?”

Huệ Nhược Vân cũng hoàn hồn lại, thấp giọng nói: “Trần Bát Hoang, anh rất lợi hại mà? Tôi nói cho anh biết, nơi này là Tây Hải, thành trì gần Tây Hải nhất tên là thành Thiẽn Hải, trong thành Thiên Hải, nhà họ Đoàn đủ khiến anh tan xương nát thịt, chết không có chổ chôn!”

Khi Huệ Nhược Vân nói, cũng hơi lạc giọng, cắn răng cắn lợi kèm theo vẻ ghê tởm gay gắt, khó khăn lẳm cô ta mới từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, suýt nữa thì vì Trần Đức mà biến trở lại thành chim

sẻ đáng ghét, hiện giờ, cuối cùng cô ta lại nhìn thấy hy vọng, chỉ mong Trần Đức chết ngay lập tức.

“Ngu dốt…”

Nghe xong lời của hai người, cuối cùng Trần Đức cũng hiểu tại sao bọn họ ngạo mạn như vậy, không khỏi bĩu môi.

Trong lúc nhả ra hai chữ ngu dốt, Trần Đức lật tay trực tiếp tát vào mặt Đoàn Phong Trần, Đoàn Phong Trần cảm thấy trời xoay đất chuyến, chết ngất ngã thẳng xuống đất.

Hắn ta ngã xuống, đồng thời nước dưới người đông cứng lại.

Không cho hắn chìm xuống.

Cũng đúng lúc này, chân của Trần Đức trực tiếp dẫm lên mặt của hắn ta, một luồng nguyên khí ép thần thức của Đoàn Phong Trần, trong phút chốc, khiến Đoàn Phong Trần tỉnh lại.

Không có sự cho phép của anh, ngay cả quyền ngất đi, Đoàn Phong Trần cũng không có.

Đoàn Phong Trần mở mẵt, nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên, bình tĩnh của Trần Bát Hoang, hắn ta chỉ cảm thấy toàn thản băng lạnh, cả người không khó chịu.

“Nếu mày bảo tao giết con chó già đó, tao cho mày toại nguyện”.

Trần Đức nhàn nhạt nhìn Đoàn Phong Trần, cũng không quay đầu, đưa một ngón tay ra, chỉ về phía Đoàn Thương Hải.

Toàn thân Đoàn Thương Hải băng lạnh, cả người tuyệt vọng, hằm hằm trừng mắt nhìn Đoàn Phong Trần, mẹ kiếp!

Mày muốn thể hiện thì thế hiện, việc vì phải mang cái mạng của tao ra đế thế hiện?

Ông ta hận không thể xông lên cắn chết Đoàn Phong Trần.

Chỉ đáng tiếc đã hết cơ hội.

Ngay sau đó,

“Soạt!”

Một tia nguyên khí bắn ra từ đầu ngón tay của Trần Đức như chớp điện, ép Đoàn Thương Hải.

Gần như cùng lúc, Đoàn Thương Hải, chết!

Ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng, nơi chân mày xuất hiện một lổ máu, ngã thẳng xuống,

không còn chút hơi thở.

Đoàn Phong Trần và Huệ Nhược Vân đều thôn người.

Lần này hai người họ hoàn toàn bị Trần Bát Hoang trấn áp, toàn thân băng lạnh, thậm chí… thậm chí Huệ Nhược Vân bên cạnh trực tiếp sợ tè ra quần, đũng quần ướt sũng, trên trán từng giọt mồ hôi rơi xuống, sắc mặt như sơn một lớp sơn trắng, còn khó coi hơn người chết, Đoàn Phong Trần mở to đôi mắt, sâu trong đồng tử tràn đầy kính sợ, khủng hoảng và sợ hãi sâu sắc!

Còn xung quanh, một số tu sĩ cũng vô cùng chấn hãi.

Kẻ điên!

Tên nhóc đó tuyệt đối là kẻ điên!

Giám giết người của nhà họ Đoàn trẽn địa bàn của Tảy Hải!

Quá điên cuồng rồi!

Điên cuồng đến mức khiến người ta không dám

Một số chuyện của Trần Đức trên đảo Khốn Long sớm đã được người ta truyền đến khắp Đại

Thiên, có rất nhiều người ở đây đều biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK