“Người ở Đại Thiên Thế Giới đều là võ giả từ những thế giới bậc thấp đột phá lên, cũng giống như anh, từ Vân Tiêu Giới phi thăng lên tận đây, trái qua trăm vạn năm, ngàn vạn năm như thế, nên điếm khới đầu cúa những người ở đây đều rất cao, vừa sinh ra đã có được sức mạnh vượt trội”.
“Tất nhiên, cũng vì sinh ra đã rất mạnh, nên rất nhiều người không có duyên với tu võ, tu đạo, cả đời chỉ dừng lại ở đó, bọn họ, trong mắt chúng tôi cũng không khác gì người bình thường”.
“Đó chính là lý do tại sao khi Lâm Không nhìn thấy anh, đã nghĩ rằng anh-Rất yếu”.
Thương Lan nói hết sức khách sáo.
Trên thực tế.
Khi đó dù là Thương Lan hay Lâm Không thì ánh mắt họ nhìn Trần Bát Hoang, và thậm chí là những người ở Vản Tiêu Giới, không khác gì nhìn một con kiến, bọn họ muốn giầm Eà giầm, muốt giết là giết.
Vì thế.
Bọn họ mới tự cho là mình hơn người, mới trở nên kiêu căng như thế.
Nào ngờ mình lại đụng trúng kẻ biến thái như Trần Bát Hoang? Khiến Lâm Khồng đụng phải tảng đá cứng, trực tiếp bỏ mạng ở Vân Tiêu Giới.
Cũng may trên đời không có quá nhiều tên biến thái, cả Vân Tiêu Giới chỉ có đúng một Trần Bát Hoang.
“Thật ra cũng có những người bình thường hơn nữa, bọn họ đều tập trung ở những nơi nguyên khí khô cạn, không có tư cách đến nơi này”
Nghĩ nghĩ, Thương Lan lại bổ sung thêm.
“Nơi này chính là đảo Định Thiên đó
hả?”
Trần Đức Eại hỏi: “Còn nữa, Vân Tịch Dao là chủ nhân cúa anh há? Tôi nhớ lúc trước anh còn gọi thắng tên cơ mà?”
“Nơi này không phải đảo Định Thiên, còn một đoạn ngắn nữa mới tới đảo Định Thiên, nhưng cũng không cần phải dùng trận truyền tống nữa, thật ra tòa thành này đang nằm lơ lửng giữa trời, tên là Bồng Lai, là một tòa thành nằm trong phạm vi quán lý cúa đảo Định Thiên”.
“Tôi gọi thắng tên chủ nhân là vì bình thường cõ ấy cũng khá khiêm tốn và kín tiếng, khi đó phái đến Vân Tiêu Giới nên cô ấy bât tôi với Lâm Không phải gọi thắng tên, chúng tôi cũng không thế làm khác”.
“Thế há…”
Bây giờ nhớ lại thì đúng là Vân Tịch Dao rất khiêm tốn, khi đó cô ta đã cố
tình đè nén hơi thở, khác với Lảm Không và Thương Lan, ai cũng hận không thể dùng khí thế của mình để nghiền nát Vân Tiêu Giới.
“Với cả sự kiện Bồng Lai mà anh nói trước đó là gì thế? Nơi này tên Bồng Lai, tức là sự kiện đó được tổ chức ở đây hả?”
Trần Đức hỏi.
“Đúng, nhưng cũng không hắn”.
Thương Lan cung kính đáp lời: “Cách mười năm, đảo Định Thiên lại tổ chức sự kiện Bồng Lai một Tân. Sự kiện này sẽ mời cao thủ khắp nơi tề tựu về đây luận võ, nơi luận võ chính là thuyền Bồng Lai nằm ở ngay thành Bồng Lai này”.
“Luận võ?’
“ừm, nói đơn gián thì chính xác là luận võ, chia người tham gia thành từng nhóm đế luận võ, người thẳng sẽ được tiến vào đáo Định Thiên”.
“Nhưng mà, anh Trần là người chủ nhản đích thân mời, nên bước đó có thế bỏ qua, không cần tham gia luận võ, ba ngày sau đáo Định Thiên sẽ mở ra, anh có thế trực tiếp vào trong nhờ thiệp mời, sự kiện chính sẽ được tổ chức ở trên đáo Định Thiên”.
“Đến lúc đó, sẽ có cao thủ của các thế lực lớn ò Tây Thần Châu xuất hiện, chẳng hạn nhưtông chú, gia chủ, hoặc là các cao thủ đứng đâu, tất cá đều sẽ đến đáo Định Thiên đế tham gia hoạt động!”
Thương Lan càng giải thích thì thắc mắc trong lòng Trần Đức càng nhiều: “Cao thủ các thế lực lớn há, tại sao họ
phải tới? Châc phải có nguyên nhân gì đó nhỉ?”
Nên biết rang.
Tông chủ, gia chủ, các thế lực hàng đầu, đó đều là những người có thế ra lệnh cho rất nhiều người, ở Đại Thiên Thế Giới này, bất kỳ một thế lực nhỏ, một gia tộc nhỏ nào cũng có đến cả ngàn vạn người.
Bình thường bọn họ sẽ bận rộn rất nhiều việc.
Trong lúc bận rộn nhưthế, nhưng người đó lại đến đảo Định Thiên, nói là tham gia một sự kiện bình thường, ăn bữa tiệc rồi về, thì có ma mới tin.
Thậm chí.
Thiên Yêu Hoàng bảo anh đến đáo Định Thiên, có lẽ cũng liên quan gì đó đến sự kiện lần này.
“Đúng vậy!”