Thủy Dương Vân lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Nhưng Thủy Dương Vân lại mạnh hơn Cát Phong Hành rất nhiều!
Đặc biệt là Thủy Dương Vân có cảnh giới Thiên Đạo, cửu trọng thiên!
Cao hơn Cát Phong Hành năm cảnh giới nhỏ!
Chỉ dựa vào năm cảnh giới nhỏ này, Thủy Dương Vân đủ đế dùng một tay nghiền áp, giết chết Cát Phong Hành.
Kế cả Trần Đức, lúc này chưa đột phá, thêm các loại con át chủ bài, và mượn sức mạnh của Lão Yêu Hoàng, Linh Lung, dưới mức độ giới hạn cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Dù sao, cảnh giới của anh có hạn, sức mạnh có thế mượn cũng có hạn.
“Cũng hơi phiền phức…”, Trần Đức lấm bẩm.
“Ha ha, chỉ hơi phiền phức thôi sao? Tiểu tạp chủng, cậu cũng đánh giá mình cao quá đấy”, đúng lúc này, Cát Phong Hành lạnh lùng lên tiếng, ông ta và Thủy Dương Vân bước từng bước về phía trước: “Nói đi, cậu đã có được gì ở bên trong đó?”
Cát Phong Hành hỏi câu này, cũng là vấn đề mà tất cả mọi người có mặt ớ đây đều quan tảm.
Truyền thừa của Thiên Yêu Hoàng đã được phát hiện ra từ rất lâu, cũng phải lâu đến mười bốn mười lăm vạn năm, trong những năm tháng dài đằng đẵng, rất nhiều người gãy lưng vì nó, mất mạng vì nó, mục đích của họ là muốn tiến vào, muốn có được cơ duyên, có được truyền thừa bên trong!
Nhưng những người có thế tiến vào lại không có một ai quay trờ ra!
Kể cả từng có một số cường giả toàn năng tiến vào, cũng hoàn toàn biến mất!
Đến nay truyền thừa bên trong vẫn là một câu đố.
“ông là cái thá gì mà cũng xứng biết truyền thừa bên trong?”, Trần Đức cất giọng mỉa mai, đối phương thế hiện rõ ràng muốn giết anh, anh cũng không khách sáo, đối đầu gay gắt: “Tôi khuyên ông đến từ đâu thì cút về đó thì hơn”.
Cát Phong Hành nối lên sát ý, gần như sắp ngưng thành chất rắn, khuôn mặt không ngừng co giật, giật khóe mắt.
Nhưng ông ta không ra tay.
Thủy Dương Vân có ở đây, còn chưa đến lượt ông ta.
Địa vị của ông ta thấp hơn Thủy Dương Vân rất nhiều.
“Cậu nhóc, cậu thật can đảm, chí đáng tiếc, thực lực vẫn kém1′, lúc này, Thủy Dương Vân từ từ lên tiếng, ông ta cũng không vội, người trước mắt chẳng qua chí là cá nằm trên thớt, muốn giết, cũng chỉ là chuyện trong nửa hơi thớ: “Nghe nói cậu rất cuồng ngạo, mấy năm nay bản tôn chuyên trị kẻ cuồng ngạo, chuyên dằm đạp kẻ không phục…”
“Ầm!”
Thủy Dương Vân còn chưa nói hết, bỗng nhiên, không hề báo trước, đột nhiên nắm đấm màu vàng hội tụ, từtrẻn trời giáng xuống như một tòa núi đè xuống.
Lập tức, sâc mặt Thủy Dương Vân thay đổi, không kịp nghĩ nhiều, ỏng ta lập tức thi triển kết giới phòng ngự.
“Phụt phụt!”
Nhưng liền sau đó, kết giới phòng ngự của ỏng ta bị phá vỡ, cả người như miếng đậu phụ, bị nắm đấm nghiền đến nát bét, hóa thành vũng máu.
Thần hồn diệt vong!
Thủy Dương Vân, chết!
Khỏng có chút bất ngờ!
Cả quá trình, đột ngột đến mức không thế đột ngột hơn, trước đó không hề có chút dấu hiệu báo trước, thậm chí ngay cả Cát Phong Hành đứng bên cạnh ông ta cũng hoàn toàn chưa định thần lại, thời gian sự việc xảy ra chỉ chưa đến một phần ngàn giây!
Đợi khi Cát Phong Hành hoàn hồn lại, Thủy Dương Vẫn đã chết không thế chết thêm!
Ngay cả vũng máu cũng sắp bốc
hơi!
Chuyện gì vậy?