Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất có thể là nô bộc của Bát Thần!

Ánh mắt lão giả dán chặt trên da người Bát Thần, một lúc sau lại thu hồi ánh mắt, nhìn vào Trần Đức: “Chủ nhân, không phải ngài vẫn luôn chủ động dùng thần hồn liên lac với tôi sao?”

“Hả?”

Trần Đức ngơ ngác.

Ông già này hồ đồ rồi sao? Rốt cuộc gọi Bát Thần là chủ nhân, hay là gọi anh?

“Ông cụ, tỏi tên Trần Bát Hoang”, Trần Đức mặt đầy mơ hồ, anh khồng biết đây là nơi nào, càng không nhận ra lão giả già nua trước mắt: “Vốn dĩ tôi đang đứng trước kích Định Thiên trên đảo Định Thiên, nhưng chẳng biết tại sao lại tới…”

Lời còn chưa dứt,

Trần Đức dường như nhớ ra gì đó, con ngươi khẽ ngưng lại,

Trước đó,

Trần Đức quả thật luôn dùng thần hồn thử liên hê với khí linh!

Lại nhớ đến lời lão giả, anh không khỏi kinh hãi: “ông… ỏng là khí linh của… kích Định Thiên?!”

“Không sai”, lão giả khẽ vuốt cằm: “Đúng là tôi, chủ nhân, ngài thật sự không nhớ tôi sao?”

“Ách, ông cụ, chủ nhân mà ông nói là Bát Thần sao? Người phía sau tôi cũng không phải người thật, mà là da Bát Thần lột xuống”, Trần Đức ngày càng mơ hồ, sao anh luôn cảm giác không phải khí lỉnh đang gọi da người là chủ nhân, mà là đang gọi anh?

Nhưng,

Trần Đức cảm thấy xác suất là tự mình đa tình.

Một người hơn ba mươi tuổi như anh, nào có nô bộc già vậy?

Nghe thấy câu trả lời Trần Đức, lão giả yên lặng hồi lâu, nhìn Trần Đức, rồi lại nhìn tấm da người đang đứng sừng sững.

Một lúc sau,

Ông ta đột nhiên cảm khái: “Trải qua bãi bể nương dâu, từ xưa đến nay vội vã, một trăm ngàn năm qua, tất cả đều thay đối… Cậu tên Trần Bát Hoang, đúng không?”

“Không sai”.

Trần Đức có chút không hiếu mấy câu trước của khí lỉnh là ý gì,

Nhưng anh cũng không cần phải hiếu, khóe miệng mang vẻ cười khố:

“Tiền bối, ông đã có ý thức tự chủ, có thế hóa thân làm người, tung hoành giữa trời đất, lần này tiếu tử có nguyện vọng muốn lấy được kích Định Thiên, sợ là sắp rơi vào khoảng không, có thể cho tiểu tử rời khỏi đây được không?”

Vạn vật thế gian mạnh đến trình độ nhất định thì có thế hóa thân thành người.

Kích Định Thiên rất rõ ràng đã đến đẳng cấp đó.

Nếu như Trần Đức đoán không sai,

Chủ nhân của ông ta nhất định là Bát Thần,

Mà nay,

Bát Thần có khả năng đã chết, khí linh đã là người tự do không có bất kỷ giam cầm nào nữa, bất cứ lúc nào cũng có thế rời khỏi đảo Định Thiên,

Khí lỉnh như vậy sao lại can tâm làm binh khí cho người ta?

Nếu không có được, ở đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chi bằng rời đi sớm hơn một chút.

Dù sao,

Bên ngoài còn có truyền thừa Thiên Yêu Hoàng đế lại.

“Đạo trời có lúc tận, lão hủ đã tồn tại trong năm tháng vô tận rồi, chỉ vì một chấp niệm mới sống tạm bợ đến giờ.

Thứ tôi muốn đợi đã đợi được rồi, không cần phải đợi thêm nữa”, giọng nói khí linh hòa hoãn, âm thanh vang khắp bốn phương tám hướng: “Vạn vật luân hồi, tôi cũng luân hồi, Trần Bát Hoang, từ nay về sau cậu chính là chủ của cái kích chiến đấu này!”

Lời vừa dứt,

Trần Đức còn chưa định thần.

Đột nhiên,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK