Cảm nhận được hơi thở khủng bố từ người Trần Võ Si, sắc mặt âm u của Lăng Nhất Hải lập tức trở nên tái nhợt, thậm chí cơ bâp trên người cũng khẽ run lên, như đang sợ hãi thứ gì đó.
Lăng Nhất Hải thật sự không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi không gặp, thực lực của Trần Võ Si đã tăng lên, từ đầu hắn ta đã không phải là đối thủ cúa Trần Võ Si, bây giờ cả tư cách đánh với hân ba chiêu cũng không còn rồi?
“Được, mạng của tên này thuộc về anh!”
Quả nhiên cao thủ Đại Thiên Thế Giới không thế đánh giá theo lẽ thường được, dù đã dịch dung nhưng gặp phải cao thủ thật sự cũng rất khó giấu.
Hay là kỹ thuật dịch dung của anh quá tệ?
Trong lúc suy tư, xương cốt Trần Đức vang lên lách cách, chẳng mấy chốc đã quay lại dáng vẻ ban đầu.
Khi dáng vẻ thật sự của anh xuất hiện.
Vương Mâu, Lâm Đông Nhạc và khá nhiều người khác đều ngơ ngác!
Kẻ vẵn luôn đi theo nhóm bọn họ, luôn giữ im lặng đó lại chính là người Trần Võ SI bỏ ra số vốn lớn để truy nã!
Má nó chứ!
Sắc mặt Vương Mâu trở nên dữ tợn, nếu biết đó là Trần Bát Hoang thì hắn ta đã trực tiếp giết chết, đưa tới trước mặt Trần Võ Si đế đối lấy phần thưởng.
Trong nháy mắt, hân ta có cảm giác mình đã bỏ lỡ một số tiền lớn.
Lâm Tử Huyên, La Văn Sơn cũng hết sức sửng sốt, tuy đã đoán được Trần Đức có thể sẽ liên quan đến Trần Bát Hoang, nhưng lại hoàn toàn không ngờ họ chính là một người.
Lảng Nhất Hải có chút kinh ngạc, cuối cùng cũng hiếu được tại sao Trần Võ Si lại muốn tự ra tay rồi.
“Thì ra là hắn?’
Mấy người xung quanh lập tức xôn xao, bọn họ không ngờ tên cảnh giới Đại Năng ngu ngốc này lại là Trần Bát Hoang mà Trần Võ Si đang treo thưởng, lại càng không ngờ được rằng Trần Bát Hoang bị Trần Võ Si treo thưởng lại dám đến tận vực Thiểm Điện.
“Mẹ nó đầu tên này bị úng nước hả? Bị Trần Võ Si truy nã mà vẫn dám tới vực Thiếm Điện ư?”
“Đúng là một tên ngu ngốc, tưởng rằng cái thuật dịch dung thấp kém đó có thế lừa được hai mắt Trần Võ Si ư?”
“Đúng vậy, đúng là buồn cười chết đi được, ha
ha!”
Chẳng mấy chốc, xung quanh đẵ vang lên tiếng mỉa mai, ánh mắt mọi người nhìn Trần Đức như đang nhìn tên thiểu năng nhất trên đời, thậm chí có người còn trực tiếp nớ nụ cười, cười ha hả.
“Không ngờ con kiến như mày đã từ Thánh Tổ lên đến Hóa Đạo, buộc lòng phải thừa nhận mày thăng cấp rất nhanh, lại còn cố tình che giấu thành cảnh giới Đại Năng, muốn giả heo ăn thịt hổ hả?”
Cùng lúc đó, hai mắt Trần Võ Si khẽ híp lại, chỉ mới liếc mắt đã nhìn thấu cảnh giới thật sự của Trần Đức.
Cảnh giới Đại Năng đó chỉ là lớp vỏ bọc.
Buộc lòng phải thừa nhận, Trần Đức đã đột phá cảnh giới rất nhanh, mấy ngày trước anh chỉ mới là một Thánh Tổ mà thỏi.
Tốc độ thế này, cả Trần Võ Sỉ cũng hãi hùng.
Nhưng.
Đột phá càng nhanh càng chứng tỏ Trần Bát Hoang có rất nhiều bí mật, đúng chứ?
Trần Võ Si ngày càng cảm thấy hứng thú.