Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Huyền Khuyết hoảng hốt, vô cùng sợ hãi.

“Trần Bát Hoang, đừng!”, Hoa Linh Vy đứng trong đám đông nhìn thấy cảnh này, cất bước chân chạy về phía Hoa Huyền Khuyết, muốn bảo vệ mẹ nuôi của mình.

Trần Đức không đế ý đến cô ta, ra một chưởng đấy ra xa.

Lúc này Hoa Huyền Khuyết có được cơ hội, vụt người xông về phía Hoa Linh Vy, trong tích tắc đến trước người cô ta, rút kiếm trong tay kề lên cổ của Hoa Linh Vy.

Sau đó, lớn tiếng quát:

‘Trần Bát Hoang, dừng lại cho bà, nếu cậu dám tiến một bước, bà đây lấy cái đầu của nó!”

“Vãi, đáng chết!”

Đồng tử của Trần Đức co lại, anh dừng chân, xoay chuyến Long Ngâm trong tay, thu lại tất cả sức mạnh, linh khí vô cùng vô tận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoa Huyền Khuyết, không nói gì.

“Mẹ…”, Hoa Linh Vy cau mày, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, không biết phải làm sao: “Mẹ… mẹ đang làm gì thế?”

Dù thế nào cô ta cũng không ngờ, vào thời khắc quan trọng, Hoa Huyền Khuyết mà cô ta muốn dùng tính mạng đế cứu, lại… lại mang cô ta ra làm bia đỡ dạn?

“Con gái ngoan của mẹ, chẳng phải con nói sẽ bảo vệ mẹ sao, bây giờ cơ hội đến rồi”.

Khóe miệng Hoa Huyền Khuyết rỉ máu, vẻ mặt nham hiếm, tráng bệch nói: “Vì mẹ, con sẽ đồng ý làm tất cả, đúng không?”

Hoa Linh Vy có thế cảm nhận được rõ ràng sát ý trên người mẹ nuôi phía sau, nếu vừa nãy Trần Đức không dừng lạỉ, e rằng… Hoa Huyền Khuyết thực sự sẽ giết cô ta!

Lòng cô ta đã nguội lạnh.

Có lẽ mẹ cũng không còn cách nào.

Nếu Trần Bát Hoang có thế dừng tay, hai người sẽ hòa giải chứ?

Hoa Linh Vy không dám suy nghĩ quá sâu xa, chỉ có thế cố hết sức nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp.

Cô ta đang định lên tiếng, định khuyên Trần Đức và mẹ, nhưng Hoa Huyền Khuyết đột nhiên lên tiếng lần nữa, nói:

“Trần Bát Hoang, tôi thừa nhận, cậu thực sự rất lợi hại, rất giỏi, nhưng… cậu có thế có lòng tin cứu được nó từ trong tay tôi không?”

“Nếu không thể thì buông kiếm trong tay cậu xuống, tự phế linh hải, tự phế kim đan, quỳ xuống bò đến trước mặt bà đây!”

“Nếu không, nó, sẽ chết chắc!”

Giọng Hoa Huyền Khuyết u ám, trầm thấp, không có chút tình cảm.

Lúc này, tính mạng là quan trọng nhất, đâu còn màng đến tình mẹ con gì? Bà ta chỉ biết, nếu Trần Bát Hoang ra tay Tân nữa, bà ta sẽ chết!

Còn Hoa Linh Vy là cơ hội sống sót duy nhất của bà ta!

Bà ta hoàn toàn không coi Hoa Linh Vy từng là con gái của bà ta, càng không chú ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt xỉnh đẹp của Hoa Linh Vy, vì Hoa Huyền Khuyết mà trái tim cô ta như chìm xuống đáy vực, đúng, cô ta tình nguyên dâng hiến cuộc đời cho Hoa Huyền Khuyết, tình nguyên bảo vệ Hoa Huyền Khuyết, nhưng tự nguyện là tự nguyện, cưỡng ép là cưỡng ép, ý nghĩa khác nhau hoàn toàn!

Hơn nữa, giờ khắc này, đã không chí đơn giản là bảo vệ Hoa Huyền Khuyết nữa, Hoa Huyền Khuyết hoàn toàn coi cô ta là công cụ đế uy hiếp Trần Bát

Hoang, dùng tính mạng của cô ta đổi lấy tính mạng của Trần Bát Hoang, không hề quan tâm đến suy nghĩ, cảm nhận của cô ta!

Đây còn lè người mẹ nuôi đã che chở, nuôi dưỡng, yêu thương, truyền võ học cho cô ta ban đầu nữa không?

Tại sao?

Trong lòng Hoa Linh Vy rất khó chịu!

Vô cùng khó chịu, trái tim giống như bị từng cây kim vô cùng nhọn sắc đảm vào, lại giống như bị hàng ngàn con kiến cắn đốt, rất đau rất đau, đau đến mức không thở nổi!

Nước mắt không ngừng rơi, Ướt sũng khăn che mặt, dung mạo tuyệt mỹ thấp thoáng dưới lớp khăn, khiến người ta thương xót.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK