Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người ở Lưỡng Nghi Tông cũng tới!

Sau lưng bọn họ chính là hơn ba ngàn đệ tử, thầy hướng dẫn, toàn bộ đều xuất hiện từ khe hờ không gian!

Xuất hiện trước mặt người nhà họ ưng không hề kiêng nế gì, đi vào trong điện!

Nhất thời.

Đập vào mắt tất cầ mọi người là Lưỡng Nghi Tông đứng chật ních cả thiên điện.

Từng luồng linh khí khủng bố nhộn nhạo trong không khí, hơi thở đó, dù là người của thế lực nhị phấm hạng nhất như Tiêu Lôi Môn cũng phái ghé mắt nhìn!

Sau vài tháng cố gắng, cộng thêm đan dược mà trước khi đi Trần Đức đã đưa, thực lực của tất cả bọn họ đã sớm bỏ lại Tiêu Lôi Môn rất xa!

“Bát Hoang!”

“Trần Bát Hoang…”, bọn Hoa Linh Vy và Ấn An Sương trông thấy cảnh tượng đó thì nụ cười chợt hiện, xúc động đến lạ.

Cùng lúc đó, hơi thở của nhà họ ưng trong sảnh lớn cũng thay đổi một cách quái dị!

Trở nên hết sức căng thẳng và áp lực!

Như có một ngọn núi lớn chợt xuất hiện!

Đó chính là sự tức giận đến từ chính Ưng Chiếu cùng với hơn mười Thần Tôn!

Chí là, Trần Đức cũng chắng thèm quan tâm đến người nhà họ ưng.

Anh đứng ớ giữa, nhìn chằm chằm Chung Lỉnh Diệu, ánh mắt không hề có chút tình cảm, lấy âm ảnh phù trong tay Ấn An Sương, khởi động.

Lập tức.

Trong hình ảnh là những lời ông ta từng nói với Ấn An Sương và Hoa Linh Vy, còn có những hình ảnh hai cô gái bị nhốt trong điện cổ, lần lượt hiện lên.

Trong đại điện, bầu không khí yên ắng đến lạ.

Nhất là người Tiêu Lỏi Môn, trái tim băng giá đến lạ!

Không ngờ Chung Linh Diệu lại lè người như thế!

“Xem ra, quả nhiên là như thế”, Trần Đức khẽ

nhếch môi, nhìn chằm chằm Chung Linh Diệu, cười quỷ dị, phú đầy sát ý.

Không biết tại sao, trong lòng Chung Linh Diệu lại chợt dâng lên sự sợ hãi, đó là nôi sợ khi đối mặt với tử vong, đối mặt với Trần Bát Hoang, ông ta có cảm giác hết sức khủng bố, như đang đối mặt với một thần chết vậy!

“Như thế thì sao?”, lời Trần Đức vừa dứt, không gian bên cạnh Chung Linh Diệu lại nứt ra.

Có thêm người đến!

Một già một trẻ!

Già khoác áo bào màu tro, mái tóc hoa rảm, nhưng đầy sức sống.

Trẻ là một người con trai, cũng hơn hai mươi tuổi, ản mặc rực rỡ, đầy quý khí, cảnh giới là Thần Tôn bảy mươi ba giai!

Hẳn ta vừa xuất hiện đã trực tiếp đi tới, che chần trước người Chung Linh Diệu: “Dù là ông nội tôi ra lệnh thì anh có thể làm gì? Tôi nghĩ dù có là Chiếu Vương cũng không dám dụng đến ỏng nội của Chung Viêm này…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK