Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong thức hải, Linh Lung ảm thầm tự hỏi, hơn chục ngàn linh tinh, nếu là người khác thì làm sao đủ sức cắn nuốt như anh vậy?

Dù là ăn cơm uống nước thì cũng phải có lúc no, dù sao dạ dày cũng chỉ lớn từng đó thôi mà.

Còn Trần Đức thì sao? Sau khi đạt tới Cực Cảnh, từ trên xuống dưới, mồl một tế bào trong người anh đều cắn nuốt và hấp thu linh tinh, hệt như một cái động không đáy!

Có thể nói, chưa từng có một người nào giống như Trần Bát Hoang vậy!

ít nhất, Linh Lung sống hơn một nghìn năm nay, chưa từng thấy ai đột phá đến Cực Cảnh. Đến thời điếm này, Cực Cảnh chỉ là sự tồn tại trong truyền thuyết mà thôi!

Trần Bát Hoang lại làm được!

“Cứ tiếp tục thế này, rồi một ngày nào đó tên nhóc ấy cũng sẽ vượt qua mình thôi…”

Linh Lung không chậm trề thêm nữa, cũng bắt đầu hấp thu linh tinh, hồi phục thần thức. Trần Bát Hoang bế quan suốt ba ngày.

Ngày hôm đó.

Cùng với tiếng vang rất nhỏ, hệt như tiếng đậu rang nổ lốp bốp.

Trần Đức đột phá!

Bình cảnh của Thần Tôn đã được đột phá, thức hải màu vàng cũng dảng lên, lan ra từng góc nhỏ, gió giật sấm rền, cả khí huyết cũng ù ù vang vọng, như tiếng sấm triền miên không dứt.

Hơi thở cũng trở nên mạnh mẽ hơn sau khi đột phá qua bình cảnh!

Thần Vương nhất trọng, Thần Vương nhị trọng, Thần Vương tam trọng!

Một hơi, Trần Đức trực tiếp đột phá đến Thần Vương tam trọng!

Sau đó.

Anh đột nhiên trợn tròn mắt.

Trong phút chốc, hơi thở trong người anh như cơn lốc khủng khiếp thối quét, khí thế vô biên lan ra khắp bốn phương!

“Rầm!”

Trong phút chốc, điện cổ đồng xanh đã sập xuống!

Cố điện cao lớn dấy lẽn bụi mù ngàn vạn mét!

Trong điện đồng xanh vẫn còn hai đến ba mươi linh tinh, tất cả đều đã chạy đi thật xa với tốc độ ánh sáng ngay lúc điện cổ đổ xuống!

Trần Đức không cản lại.

Một phần là vì điện cổ sập quá đột ngột, anh không có chuẩn bị trước, mặt khác là chỉ có mấy chục linh tinh, anh cũng không cần.

Anh đã thấy hơn chục ngàn linh tinh rồi, tất cả còn bị anh hấp thu hết, mấy chục linh tinh đó cũng vô dụng với anh thôi, vả lại, anh cũng không đế ý, như một tỷ phú cầm cá đống tiền trong tay rồi, sẽ không quan tâm đến mấy đồng bạc lẻ đó nữa. Mất thì cứ mất thôi, không đáng kể!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK