Thành Vọng Nguyệt chí cách mộ Bát Thần đâu đó một tòa thành.
Bình thường tòa thành luôn chìm trong sự hoang vắng, không có hơi người, nhưng mấy ngày nay nó trở nên đông vui như trẩy hội, những tòa nhà cao bỗng chốc mọc lên, không ít thế lực ở Đông Châu bắt đầu tranh thủ kiếm tiền, chào đón những cao thủ mạnh nhất đến nơi đây.
Mấy người Trần Đức đến gần thành Vọng Nguyệt, thấy có rất nhiều người đang ùa vào trong.
Có nhiều người đi ngang bọn họ đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Trần Đức, như nhìn một kẻ dị hợm, có thế thấy họ đều thắc mắc không hiểu sao một người như anh lại xuất hiện bên ngoài thành Vọng Nguyệt, có nhiều người đi ngang qua trực tiếp mỉa mai anh, không hề nể nang gì.
“Trần Tra, anh có thể đi rồi”, bấy giờ, Hiên Viên Tấn dừng lại, đi tới trước mặt Trần Đức: “Thành Vọng Nguyệt có rất nhiều cao thủ, tốt nhất anh không nên đi vào, nếu không một ánh mắt của người ta thôi đã đủ để giết anh rồi, sau khi tách khỏi chúng tôi, anh cứ men theo bên cạnh mà đi, đừng vào trong núi sâu, cũng đừng vào thành trì, thế là an toàn nhất hiểu không?”, Hiên Viên Tấn cẩn thận nói, giọng nói không phải là thương lượng mà là ra lệnh.
Hắn có thể dẫn Trần Đức đến tận đây đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, có thể nói cả Đại Thiên Thế Giới này không có mấy al giống hắn, dù sao thì dẫn theo một người bình thường như vậy, theo lý nào đó mà nói chẳng khác gì mang mạng mình ra đùa.
Thành Vọng Nguyệt gần ngay trong gang tấc, ở đó có vô số cao thủ, hắn không thế nào dẫn Trần Đức vào, đương nhiên, với bản lĩnh của anh, vừa vào thành, chưa đến nửa phút thì có thế sẽ chết.
Dù sao, ở nơi cao thủ nhiều như mây thì cũng có những ác ý, nguy hiểm vô cùng lớn đôl với người bình thường.
Đối với Trần Đức, thành Vọng Nguyệt chẳng khác nào địa ngục.
Cho nên, Hiên Viên Tấn cũng không định bàn bạc với Trần Đức, nếu anh đủ thông minh thì sẽ biết mình nên đi hay ở lại.
Trần Đức vừa định lên tiếng, Thương Tiểu Nguyệt bên cạnh bỗng nhiên quái dị ngắt lời anh: “Tiện dân như này nên đi từ sớm, cả đoạn đường tôi buồn nôn lâu lắm rồi”.
“Ha ha…”, Mộc Nhiên cũng cười lạnh lùng, tuy không nói nhiều, nhưng rất hiến nhiên, hắn rất ngứa mắt với Trần Đức.
Thương Lam Tịch còn chẳng thèm nhìn Trần Đức một cái, tuy trước đó một lời của anh đã nói rõ ràng bệnh tình của cô ta, nhưng điều này rất bình thường, với tình trạng nghiêm trọng hiện giờ của cô ta, tất cả những người hiếu y thuật đều có thế nhìn ra, Thương Lam Tịch hoàn toàn không có hứng với một tên huênh hoang khoác lác.
Trần Đức cũng chỉ có thể mỉm cười.
Không giải thích.
“Trần Tra, anh đi đi, nhớ lời tôi vừa nói, VỚI tình hình của anh, tốt nhất đừng chạm mặt với người khác”, Hiên Viên Tấn nhắc nhở lần nữa.
“ừm”, Trần Đức gật đầu: “Cảm ơn, cáo biệt tại đây”.
Vừa dứt lời, Trần Đức quay người bỏ đi, đi đến một góc không ai chú ý đến rồi mới dừng lại.
Đưa mắt tiễn mấy người Hiên Viên Tấn vào thành Vọng Nguyệt, rồi anh mới đi ra, đi từng bước vào thành Vọng Nguyệt, lần này, anh cố ý tỏa ra thần hồn khí tức cường mạnh để tránh một số rắc rối không cần thiết.
Quả nhiên, sau khi cảm nhận được thần hồn của anh, những người xung quanh ít nhiều cũng tránh xa anh, không dám buông lỏng phòng bị.
Đây chính là thế giới đại thiên, không phải người quen, thì luôn luôn phải đề phòng lẫn nhau.
Đặc biệt là nơi hoang dã như Đông Bộ, vốn không có người đặt ra quy định cho nơi này.
Vừa đi vào thành Vọng Nguyệt, Trần Đức đã nhìn thấy dưới mặt đất có không ít máu tươi, hiến nhiên, không lâu trước đó nơi này vừa có trận đại chiến, hơn nữa cực kỳ khốc liệt, một người trong đó bị nghiền thành thịt vụn, tỏa ra mùi máu tanh và hôi thối.
Thậm chí ngay lúc này, trong cảm nhận của Trần Đức có ba đến năm chỗ cũng đang diễn ra trận huyết chiến.
Những người này rất mạnh, cơ bản đều trên cấp thiên, cấp đạo.
Trên đường, Trần Đức phát hiện thực sự giống như Hiên Viên Tấn nói, những người có thể đến nơi này đều là cường giả trên cấp thiên, khắp cả thành rất yên tĩnh, không hề huyên náo ồn ào như một thành phố cần có, mỗi một người đi đường, nói chuyện, ăn cơm, uống rượu, đều cẩn thận e dè, đề phòng mọi lúc.