Lâm Dao bí mật liếc nhìn Trần Đức, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Trần Đức đang ăn bánh cũng có thể nhận ra được, nét mặt anh liền lộ ra vẻ khó hiểu, không biết đây là tình huống gì.
Đàm Thu cười ha hả nói: “Anh Bát Hoang, người đẹp Lâm Dao hình như có ý với anh đó”.
“Vậy sao, có rất nhiều cô gái có ý với tôi mà. Ngay cả con gái của nữ hoàng Anh cũng đã ngủ với tôi rồi”, Trần Đức thản nhiên nói.
“Cắt, nói khoác”.
Nữ hoàng Anh là ai chứ, đó là người lãnh đạo tối cao của một quốc gia đấy! Cho dù Trần Đức có năng lực cỡ nào thì tuyệt đối cũng không thể với tới được con gái của người ta!
Đàm Thu chắc chắn sẽ không ngờ rằng những gì Trần Đức vừa tùy tiện nói ra lại chính là sự thật.
Mỗi người hát một bài, ngoại trừ Lâm Dao và Tống Ngữ Yên thì các cô gái còn lại đều biểu diễn vì muốn thể hiện trước mặt Lôi Long. Lôi Long là người hát cuối cùng, sau khi cậu ta hát xong thì bên dưới liền vang lên tiếng vỗ tay vô cùng nồng nhiệt.
“Bạn học Trần Đức, anh có muốn hát một bài không?”, Lôi Long nói vào micrô khiến cho tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Đức.
Cậu ta không gọi Trần Đức là Trần Bát Hoang bởi vì cậu ta cho rằng Trần Đức không xứng đáng với sự khí phách của tên gọi đó.
“Anh ta mà cũng biết hát sao?”
“Chúng ta ở đây đều đã từng được học qua thanh nhạc, còn anh ta chỉ là một người có thân phận thấp kém, chắc chắn chưa bao giờ được học qua”.
“Ha ha, bắt anh ta hát cũng tốt, để cho anh ta có thể nhận ra được khoảng cách giữa mình và chủ tịch Lôi, sau đó biết thân biết phận mà tránh xa mấy hoa khôi giảng đường của chúng ta ra”.
Có rất nhiều nữ sinh khe khẽ bàn tán với nhau, cảm thấy cực kì ghét bỏ Trần Đức.
“Trần Đức, đừng sợ, anh có hát dở cũng không sao, mọi người đều là bạn cùng lớp cho nên sẽ không cười nhạo anh đâu, chỉ trừ khi nhịn không được mà thôi”, Hồ Hải Sinh cố tình nói lớn, Trần Đức còn chưa hát mà cậu ta đã bắt đầu chế nhạo.
“Trần Đức, hôm nay là sinh nhật của tôi, chẳng lẽ anh lại không muốn nể mặt tôi sao?”, Lôi Long tỏ thái độ cứng rắn, đêm nay Trần Đức nhất định phải hát một bài.
Rõ ràng là cậu ta đang muốn đối phó với Trần Đức.
Trần Đức mỉm cười, đang định lên tiếng thì Hồ Hải Sinh đã đột nhiên nói: “Đàm Thu, tới gọt trái cây cho mọi người”.
Đàm Thu vội vàng bỏ bánh trên tay xuống rồi chạy đi gọt trái cây.
“Trần Đức, anh đã dám nói mình là vị hôn phu của hoa khôi giảng đường thì cũng phải chứng minh cho bọn tôi xem anh có xứng đáng với hoa khôi giảng đường hay không chứ!”, Hồ Hải Sinh lại một lần nữa mỉa mai: “Hoa khôi Tống Ngữ Yên của chúng tôi làm sao có thể gả cho một kẻ có xuất thân hèn mọn ở tầng đáy của xã hội, hơn nữa còn không có chút năng lực nào được”.
“Được, tôi sẽ hát”.
Trần Đức không từ chối, cầm micro chọn bài “Vong Tình Thủy”.
Đây là bài hát của thiên vương, từ lâu đã ăn sâu vào lòng người, khi tiếng nhạc vang lên thì ai cũng nhanh chóng chìm vào trong giai điệu.
“Lúc còn trẻ ta rất thích theo đuổi ước mơ, chỉ muốn bay về phía trước, chu du khắp núi non sông nước, suốt một chặng đường không hề quay lại…”
Âm nhạc vang lên, Trần Đức bắt đầu hát.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK