Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Bát Hoang, mày chỉ biết làm con rùa rụt cố, chỉ biết trốn trong Hương Mãn Viên thôi sao, có gan thì ra chấp nhận khiêu chiến của tao đi!”

Một loạt tiếng vang truyền đến, Trần Đức đẩy cửa số ra, nhìn thấy rõ ràng ở cửa Hương Mãn Viên có một chàng thanh niên đang hét lớn về phía Hương Mãn Viên.

Thực lực của hán ta không yếu, Cố Bản ba giai.

Nhưng ở trong thành Bồng Lai này, Cố Bản ba giai này cũng không phải mạnh.

Hơn nữa,

Tuổi tác của hắn ta không nhỏ, từ khí tức và khí huyết phán đoán, ít nhất ba bốn ngàn tuổi.

Ngoài hân ta ra,

ở cửa Hương Mãn Viên còn có mấy trảm người đang đứng, mấy trăm người này dường như đến xem cuộc chiến, hoặc đi cùng hền ta.

Trần Bát Hoang đó cũng chỉ như vậy thôi, ha ha, ngay cả khiêu chiến cũng không dám chấp nhặn, cũng không biết có mối quan hệ đặc biệt gì mà lại nắm được thẻ chứng nhận cấp chí tôn!”

“Đúng rồi, dựa vào cái gì mà hẳn có thế có được thẻ chứng nhận cấp chí tôn, chúng ta thì phải tham gia luận võ, tôi không phục cách sáp xếp này của đảo Định Thiên”.

“Đúng, anh Ngô, hôm nay tôi nhất định phái đánh ngã hân!”

Nghe một hồi, cuối cùng Trần Đức đã hiểu, hóa ra sau một đêm, chuyên liên quan đến thẻ chứng nhận chiton của anh đã truyền vào tai những người tham gia luận võ.

Những người đó ai cũng tâm cao khí ngạo, biết được tuổi tác anh chưa đến ba mươi, ngay cả khí tức cầnh giới cũng không cảm nhận được, đương nhiên không phục, cho nên liền tìm đến cửa,

Theo quy địch bất thành vãn của thành Bồng Lai, chỉ cần đánh bại anh, hình như… anh phái dâng ra lệnh bài chí tôn?

‘Tôi không gãy sự, mấy chuyện này cứ tìm đến cửa…”

Trần Đức có chút hết nói nổi, luyện đan cá một đẽm, quá thực rất mệt, cũng không có tâm trạng so đo VỚI những người khác, anh trực tiếp đóng cửa số, khép kín giác quan thứ sáu, đi ngủ!

Sau hơn ba canh giờ.

Đến giờ đi hàng đấu giá rồi, lúc này anh mở mắt, xuống tầng.

Xuống tầng rồi, anh bất ngờ phát hiện những người đó vẩn còn ở đây.

Chỉ có điều, bọn họ không cao giọng gào thét, Ngô Động cầm đầu, cứ ngồi im lặng ở cửa.

Số người từ mấy trăm sau ba canh giờ trước phát triển thành bốn nãm ngàn người, liếc mât nhìn, cảnh tượng rất tráng lệ.

Những người này bao gồm cá Ngô Động trong đó đều không có thẻ chứng nhận, không thế tiến vào Hương Mãn Viên, cho nên chỉ cỏ chờ đợi ở cửa.

Trần Đức nhìn thấy cả đám người như vậy, anh có chút hết nói nối.

Nhưng,

Buổi đấu giá sẳp bẳt đầu rồi. thời gian của anh rất quý báu, không có thời gian kéo dài với mấy người đó, lúc này anh thl trlến Hư Không Thuật bí mật rời đi!

Hàng đấu giá của thành Bồng Lai rất lớn.

Còn lớn hơn rất rất nhiều so với trong tướng tượng của Trần Đức!

Hàng đấu giá tên là Hằng Thiên Các!

Toàn bộ Hằng Thiên Các nhìn vô cùng rộng lớn, không nhìn thấy biên giới, diện tích ít cũng phải bảy tám trăm dặm, cửa lớn Hằng Thiên Các như một đầu một con cự thú, cự thú đó lớn như núi cao, há miệng ra như một cái động đen, đầu lưỡi được một tấm thám đỏ thâm chiếm lấy.

Trước cửa,

Có hơn mười người đẹp cực phẩm đang đứng chào đón, từng cường giả đều dùng vé vào cứa, lần lượt đi vào trong.

Buổi đấu giá còn có một canh giờ nữa mới bẳt đầu.

Mà một canh giờ này cũng là thời gian cuối cùng tiến vào hội trường cho một vài người có đồ muốn bản, bỏ lỡ một tiếng này, trừ phi là bảo vật cực kỳ đặc biết, nếu không thì quyết không cho phép nửa đường tham gia đấu giá.

Binh thường,

Đi vào Hảng Thiên Các cần vé vào cửa, nhưng Trần Đức có thẻ chứng nhận chí tôn, chỉ cằn có thẻ chứng nhận này ở trong thành Bồng Lai, cho dù ở đâu cũng đều được miễn vé.

Anh đến trước cửa, nói rõ ý đồ, lấy ra thẻ chứng nhận, nhân viên đón khách trước cửa vừa nhìn thấy thẻ chứng nhận chí tôn thì trớ nên vô cùng chăm chú:

“Công tử, mời anh vào bẽn trong!”

Cô ta dùng sự nhiệt tình cao nhất mời Trần Đức vào một phòng bao hào hoa, rộng rãi: “Công tử, anh chờ chút, cấp bậc của tôi không đủ tiếp đãi anh”.

Rất nhanh,

Một người phụ nữ khác vào phòng, người phụ nữ vô cùng lẳng lơ xinh đẹp, so với Lăng Yến và Sở Kiều thi càng lẩng lơ xinh đẹp hơn, mang đến một loại khí tức ma mị, mắt như sóng mùa thu, mày như nước, cho dù phụ nữ Trần Đức gặp cũng nhiều, nhưng lằn đau tiên nhìn thấy cô ta, anh lại ngây ngẩn, giống như suýt chút nữa rơi vào trong một vòng xoáy nào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK