“Vốn dĩ chỉ có mục tiêu này, nhưng bây giờ lại có thêm một mục tiêu mới”.
Sở Hiên liếc nhìn Vân Tịch Dao, tự tin nói: “Mục tiêu thứ hai là thánh nữ đảo Định Thiẽn, cô Vân, lần đầu tiẻn nhìn thấy em, tôi liền cảm thấy chúng ta có duyên, vì vậy chuấn bị theo đuối cô ấy!”
Lời vừa dứt,
Sở Hiên thu hồi quy luật không gian.
Trong phút chốc,
Từng trận huyên náo vang lên.
“Kích Định Thiên, mục tiêu của hẳn lại là kích Định Thiên, xem ra nhất định là đến có chuấn bị, thần binh nằm lẻ lết ở đây mấy chục ngàn năm rất có thế sẽ bị hắn lấy đi!”
“Đây không chỉ là muốn lấy mất thần binh, còn muốn cưới thánh nữ nữa!”
“Vân Tịch Dao quá may mắn, vậy mà được đệ tử của Cát Phong Hành nhìn trúng!”
“Đúng vậy, đi theo cậu sớ, chắc chẳn hạnh phúc chết mất!”
“Vân Tịch Dao đẹp thế ai mà không thề động tâm chứ, cậu sở nhìn trúng cô ta cũng bình thường!”
“Thánh nữ, mau đồng ý!”
“Thánh nữ, yêu đi!”
“Yêu đi!”
“Yêu đi!”
Lời của Sở Hiên dẫn đến sóng to gió lớn, trong 2/3 sân, mấy trăm ngàn người bắt đầu hô yêu đi, như sóng biển, sóng lớn mãnh liệt ào ra, giống như hai người thật sự là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.
Hạ Lương Xuyên ngồi cùng các trưởng lão vẻ mặt mất mát, đối mặt với tình hình này, hắn ta chỉ có thế mượn rượu giải sầu, uống hết ly này đến ly khác, rõ ràng thích Vân Tịch Dao, nhưng ngay cả rằm cũng không dám đánh.
Trên đài cao, Vân Diệp cười khanh khách nhìn về phía Vân Tịch Dao: “Tịch Dao, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đứng dậy nói gì đi”.
Nếu quả thật Vân Tịch Dao và Sở Hiên ớ bên nhau, cho dù là với ông ta hay với đảo Định Thiên, đều là chuyện tốt, chuyện vui lớn.
Ý tứ lời trong lời ngoài của ông ta rất rõ ràng,
Bảo Vân Tịch Dao đáp lại mọi người, bày tỏ thái độ và mong muốn tớ bên Sở Hiên.
Cứ như vậy, hai người sẽ ổn định!
Nhưng,
Vân Tịch Dao đang ngồi, cơ thế hơi run rấy.
Cũng không biết đang nghĩ cái gì, mặt không cảm giác.
“Cô Vân…”, Sở Hiên nhìn về phía Vân Tịch Dao, nhẹ nhàng gọi cô ta, mong đợi cô ta đáp lại.
Lời nói vừa rồi gần như là lời tỏ tình,
Sở Hiên hắn ta tỏ tình ở trước mặt nhiều người như vậy, một thánh nữ của đảo Định Thiên nho nhỏ nên rất vinh hạnh, lòng hư vinh phải đạt đến thỏa mãn cực lớn ấy chứ?
Kích động đến run rẩy, ngơ ngác, khỏng phải sao?
Vân Tịch Dao có lý do gì mà không đồng ý chứ?
Một tiếng kêu nhẹ của sở Hiên đã kéo Vân Tịch Dao từ sâu trong suy nghĩ quay về, cô ta nhìn sở Hiên, có chút buồn nôn!
ừ,
Thật sự buồn nôn!
Người đàn ông này quả thực đáng ghét!
Cô ta và hắn ta quen biết rất lâu rồi ư? Từ lúc Sở Hiên đến đảo Định Thiên, tới bây giờ tống cộng chưa đến ba tiếng đồng hồ!
Trong ba tiếng đồng hồ, thời gian hai người gặp mặt, con mẹ nó còn chưa vượt quá mười phút.
Nói đơn giản,
Cô ta không quen sở Hiên!