“Ầm!”
Cùng lúc đó, trong đầu năm người cũng nổ ầm một tiếng như tiếng sấm đánh, thần hồn bị thương, hoàn toàn không còn điều khiển được cơ thể nữa.
Bịch, bịch, bịch, bịch, bịch!
Đầu gối của họ mềm nhũn, đồng loạt quỳ xuống
đất!
Trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trần Đức, hai đầu gối lún xuống đất, xương cốt, da thịt, thần kinh đều nát bét!
Cả khuôn mặt tràn ngập máu tươi, lạnh lẽo ướt nhẹp!
Cảnh tượng ấy khiến Tô Lăng Tuyết nhìn ngây người, chỉ một tiếng quát đã khiến năm võ giả Thông Thần cảnh quỳ xuống!
Đây… đây… đây còn là người sao?
Cô ta có thế nhận ra cánh giới cúa Trần Đức cùng lâm cũng không vượt qua Thiên Tôn tầng 9!
Tuy Diệp Dao rất chảnh, nhưng hân nói cũng không phải không có lý, trong mât họ, Trần Đức quả thật là một tên ăn hại!
Võ giả cảnh giới ấy làm vệ sĩ cho họ thôi cũng không có tư cách nữa là!
Cô ta chính là muốn mượn tay Diệp Dao đánh chết đánh tàn Trần Đức đế há giận, nhưng không ngờ lại có kết quá như này!
Diệp Dao sửng sốt, kinh ngạc nhìn năm tên vệ sĩ quỳ dưới đất, mặt mày trâng bệch, tê cả da đầu!
Hình ảnh trước mặt cực kỳ quỷ dị!
Dù là hán cũng không thế đánh bại năm người đó một cách dê dàng, rốt cuộc thì tên kia có lai lịch gì vậy?
“Hài lòng không?”, Trần Đức quay đâu nhìn Tô Lăng Tuyết, nhàn nhạt, chắng có tý cảm xúc nào nói: “Giờ thl có thể nói cho tôi biết sao cô lại biết tôi và có quan hệ gì với Thanh Vũ chưa?”
“Anh đi theo tôi!”, Tô Lăng Tuyết không thèm nhìn Diệp Dao thêm một cái nào nữa, dẫn theo Trần
Đức rời khỏi Đan Môn.
Diệp Dao nhìn hai người rời khỏi mà không dám ngăn càn.
Hân hoàn toàn bị thủ đoạn của Trần Đức dọa
sợ!
Diệp Dao dám khẳng định mình tuyệt đối không phải đối thủ của Trần Bát Hoang, tùy tiện ra tay thì chỉ có chết!
“Cậu Diệp…”
Lúc này, bên cạnh Diệp Dao bổng dưng xuất hiện một bóng người, ông ta là chấp pháp giả âm thầm trông giữ Đan Môn.
Ông ta vẫn luôn quan sát chuyện ở đây.
Chí là, cũng không có ra tay giúp Diệp Dao.
Đan Môn là cúa hoàng tộc, dù bố Diệp Dao là Diệp Lê Cuồng thì họ cũng sẽ không nhúng tay vào.
Thế nên, mãi đến khi kết thúc ông ta mới xuất hiện:
“Cậu Diệp, năm người kia có cần vào Đan Môn chữa thương không?”
‘Khỏi!”
Diệp Dao giật mình tỉnh lại từ trong sự chấn động, ánh mắt âm u, đánh thức năm người kia rồi dẩn họ rời đi.
Nhưng, hán sẽ bỏ qua cho Trần Đức sao?
Sẽ không!
Tô Lăng Tuyết dân Trần Đức đi vào trong một khu nhà cao cấp trong thành Đan, nơi này chiếm diện tích mấy ngàn hecta, dựa núi gần sông, trăm hoa đua nở, còn xa hoa hơn biệt thự trên Trái Đất gấp trăm lần!
Lọt vào trong tầm mắt là sếu tráng giương cánh, cầu nhỏ bắc qua sông, linh khí đầy trời làm người ta sảng khoái tinh thần.
Mà trong trang viên khống lồ ấy lại có một kiến trúc như lầu các thời xưa tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Tô Lăng Tuyết dần Trần Đức đi vào trong một căn phòng nghị sự cực kỳ kín đáo, rồi mời anh ngồi xuống nói: “Trần Bát Hoang, trước khi tôi nói ra thì tôi muốn hỏi anh mấy câu”.
“Hỏi đi”, Trần Đức lấy ra một bình rượu, chậm rì rì đố vào miệng một ngụm.
“Anh tới thành Đan làm gì?”
“Đến Đan Môn làm sát hạch”.
“Anh là Luyện Đan Sư?”
“Có thể coi là vậy…”
Trân Đức không biết mình có được tính không, nếu thông qua sát hạch mới là thì trước mắt anh vẫn chưa được coi là Luyện Đan Sư.
“Được rồi…”, Tô Lăng Tuyết cũng không đế ý chuyện Trần Đức là Luyện Đan Sư vào lòng.
Dù sao, ngay cả chính anh ta cũng không dám chắc thì dù có là Luyện Đan Sư cũng chỉ là cấp thấp thôi.
Tô Lăng Tuyết rút đi vẻ nghịch ngợm, dí dỏm nói: ‘Tôi lại hỏi anh, anh tới hoàng thành là đế tìm chị Thanh Vũ hả?”
“Đúng vậy, cô ấy đã vì tôi mà bị thương ớ Côn Luản Hư, rồi bị nhà họ Ưng dẫn đi. Tôi đến đế cứu cô ấy, song cũng chuẩn bị tham gia hôn lễ của Ưng Thương – người con thứ 14 của nhà họ ưng để gặp vợ chưa cưới của mình, Âu Dã Tư Linh”, thái độ của Trần Đức vẳn không mặn không nhạt, chẳng kiêu ngạo hay rụt rè.
Anh không có vì Tô Lăng Tuyết ờ trong một nơi xa hoa hơn cả Lưỡng Nghi Tông mà lộ ra chút sợ sệt nịnh nọt nào!
Trẽn thực tế, trong lòng Trần Đức lại khá là khó chịu với Tô Lăng Tuyết.
Xinh đẹp đấy thì sao? Anh cũng chẳng phái loại thấy gái xinh là không đi nổi.
Nếu không phải vần chưa biết rõ quan hệ giữa cô ta và ưng Thanh Vũ thì anh đã sớm ra tay ép hỏi rồi!
“Hừ, đúng là y như lời chị Thanh Vũ, là một tên trăng hoa!”, Tô Lăng Tuyết nói.
“Tên Diệp Dao ban nãy là một bài kiếm tra của tôi với anh, cũng coi như miên cưỡng đậu. Giờ, tôi có thế nói cho anh biết chuyện cúa chị Thanh Vũ”.
“Tôi họ Tô, tên Tô Lăng Tuyết. Bố tôi là Luyện Đan Sư cấp 4, Tô Trung Dương!”
Tô Lăng Tuyết nói: “Sau khi chị Thanh Vũ bị dẵn về, tôi đã gặp chị ấy 3 lần. Tuy đầu óc chị ấy đã không còn được tỉnh táo, nhưng mỗi lần gặp tôi đều nhầc tới anh, thậm chí còn dùng linh khí khôi phục lại dáng dấp của anh nên tôi mới nhận ra được anh!”
“Quan hệ của tôi và chị Thanh Vũ giống như là… chị em, mẩy người Trái Đất hay nói là bạn thân!”
“Thanh Vũ thế nào rồi? Giờ cô ấy đang ở đâu?”, nói đến Ưng Thanh Vũ, vẻ mặt Trần Đức mới có chút dao động.