Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạng hai hạng ba Đại Thiên Thế Giới, với Vân Tiêu Giới và vị trí gần giống Vân Tiêu Giới mà nói cũng là cao cấp trong cao cấp, giống như các tiến sĩ hạng hai hạng ba của Thanh Hoa Bắc Đại, thả vào vườn trẻ, không thế so sánh nổi.

Đặc biệt là,

Mười sáu người này không một ngoại lệ, đều là người có quyền phát biểu tương đối lớn và địa vị cực cao trong các thế lực đó!

Bọn họ vừa đến, toàn bộ trong ngoài Thiên Tự Các đều vang dội, đầy ắp người, liên tục có người chạy đến, muốn nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

“Trong mười cái hít thở, người không liên quan, lập tức cút!”, hơn mười bóng người hạ xuống, trưởng lão Ngô Thanh Phong của Thiên La Thần Điện phát ra âm thanh như chuông lớn Đại Lữ, không có bất kỳ thương lượng, hoàn toàn là thông báo, là mệnh lên, trực tiếp bảo những người khác cút, không một chút khách khí.

Nhưng,

Không ai dám phản bác, lại không ai dám nói một chữ ‘không’.

Bên trong Thiên Tự Các,

Từng tu sĩ rời đi với tốc độ nhanh

nhất.

Bao gồm sở Kiều, bao gồm Vạn cửu Khung, bao gồm Lý Tài Nhất và Triệu Bàn Thăng.

Đám người Ngô Thanh Phong này chưa đến, ở đây có lẽ còn có đường cho bọn họ nói chuyện, bây giờ… bọn họ chỉ là thằng em trai mà thôi.

Không đến mười cái hít thở,

Nhất thời,

Toàn bộ Thiên Tự Các im lặng!

Trở nên trống rỗng,

Chỉ còn lại Trần Đức, Hồn Châu, Tào Nam Thiên, Tô Hải Thần, Vương Hoắc, cộng thêm mười sáu người mới tới.

Thậm chí mấy lão giả trước đó muon theo Tô Hải Thần đi lên xem cũng sớm đã cút đi, toàn bộ quá trình lanh lẹ dứt khoát, đối với mệnh lệnh của Ngô Thanh Phong, ngay cả đánh rắm cũng không dám.

Đây chính là cường giả!

Đây chính là thực lực!!

ớ trước mặt lực lượng tuyệt đối, người dù có nhiều hay không bằng lòng đi nữa cũng phải cút.

Tiếp đó,

Ngô Thanh Phong quay đầu, nhìn về phía Trần Đức, thản nhiên nói: “Anh bạn nhỏ, tôi nghe nói cậu muốn đi, nếu muốn đi thì có thế lập tức rời đi, tôi nghĩ không có bất kỳ ai có thể giữ cậu lại”.

Sắc mặt Trần Đức trầm xuống.

Trở nên rất khó coi.

Ý trong lời nói của ông ta rất dễ hiếu.

Trần Đức có thể đi, nhưng đồ phải đế lại!

Ngô Thanh Phong này đúng thật ngang tàng!

‘Tào các chủ, sao vậy, còn có gì muốn nói không?”, Vương Hoẳc nhìn về phía Tào Nam Thiên, mang theo một tia cười lạnh, hỏi.

Sắc mặt Tào Nam Thiên cũng không tốt lắm.

Nói như thế nào đây,

Mặc dù sau lưng ông ta là thánh địa

Thái Thương, nhưng ông ta không đại diện nổi cho thánh địa Thái Thương rồi, ờ trước mặt mười sáu người này, ông ta tương đương với thân cô thế cô.

Đặc biệt là bốn người Ngô Thanh Phong, Tôn Thánh Thanh, Chung Hạo Nhiên, Diêu Diệc Khả đều ở đây, nếu ông ta muốn dẫn Trần Đức đi, rất khó, có thể nói… căn bản không thể!

Đừng nói một mình ông ta,

Dù cộng thêm Hồn Châu cũng tuyệt đối không một chút hy vọng!

Phải biết rang ngoại trừ bốn người này ra còn có Vương Hoắc, Tô Hải Thần và mười hai người khác.

Tào Nam Thiên tự nhận mình không phải đối thủ của bọn họ.

Nhất thời, ông ta cũng không biết nói cái gì cho phải.

‘Tôi có lời muốn nói”.

Nhưng,

Chẳng ai ngờ,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK