Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói một câu con súc sinh.

Ánh mắt Trần Đức lạnh lùng, thản nhiên nói: “Không phải là nơi ai cũng có thế giương oai? Được, Tiểu Y…”

“Y nha!”

Tiếu Y hiếu ý, nhảy lên giữa không trung, rất nhanh một cột nước liền bắn ra.

Là nước tiếu!

Hơn nữa,

Nước tiếu kia trực tiếp phun lên người phụ nữ, làm áo váy cô ta bị ướt.

“Hôm nay tôi không chỉ muốn ngang ngược ở đây, mà còn phải tiếu luôn ờ đây đấy, cô nghĩ sao?”

Trần Đức bảo Tiếu Y trờ lại bên người, lạnh như băng hỏi: “Cân tôi?”

Áo váy người phụ nữ Ướt một mảng lớn, một mùi khó ngửi gay mũi theo hơi thở tiến vào khứu giác, cộng thêm lời cực kỳ phách lối và ngang ngược, toàn thân cô ta đêu ngây ra trong mấy giây.

Bốn phía, các tu sĩ vây xem cũng ngây người.

Giỏi lắm thằng nhãi,

Đúng là mạng lớn muốn chết mà!

Dám ờ địa bàn của Hương Mãn Viên làm nhục người của Hương Mãn Viẽn?

“Giỏi lắm thằng tạp chủng, dám ngông cuồng ở Hương Mãn Viên như vậy, anh tưởng mình là ai?”

Cô gái trừng hai mắt, gần như hét lẽn, cơn phẫn nộ phủ lẽn mặt đẹp, cá khuôn mặt giống như con nhện, cực kỳ khó coi: “Tôi muốn anh phải chết!”

Sắc mặt cô ta u ám bất định.

Giữa ngón tay xuất hiện một đường phù văn.

Phù văn lóe lên,

Lặp tức, không gian xuất hiện từng trận phù văn, phù văn lóe sáng, một lão già mặc áo gấm bước ra từ trong phù vần.

“Bái kiến Tô lão!”

‘Tô lão!”

Người này vừa xuất hiện, cho dù là người phụ nữ hay mười mấy người của Hương Mãn Viên, tất cả đều đồng thời khom lưng hành lề, thần thái cung kính.

Quách Khai, sờ Kiều, thậm chí người xung quanh cũng khẽ ngây ra.

Tô Dịch Khôn!

Quản chế của Hương Mãn Viên!

Cảnh giới Khai Thiên chín giai!

Hương Mãn Viên có quy định riêng, ở trong đây không cho phép giết người, dù có tội gì, chuyện gì, tiến vào Hương Mãn Viên, vậy thì Hương Mãn Viên sẽ bảo vệ!

Rất ít người dám đắc tội với Hương Mãn Viên hay cưỡng ép xông vào giết người.

Nhưng,

Cái này cũng không chứng minh trong Hương Mãn Viên có thế không kiêng kỵ gì hay hung hăng càn quấy, bởi vì trong Hương Mãn Viên có người quản chế!

Quản chế nắm quyền sinh sát!

Hơn nữa, mỗi một quản chế đều rất mạnh, bọn họ tương đương với khách khanh được mời tới, bình thường chỉ là treo danh tiếng, tự do hoạt động, chỉ có lúc thật sự có chuyện mới phải xuất hiện.

Vậy nên nói, quản chế xuất hiện thì không sao, xuất hiện rồi thì nhất định sẽ có người phải chết!

Hoặc là người gảy chuyện chết, hoặc là quản sự chịu trách nhiệm cũng phải chết, tóm lại là nhất định có người phải đổ máu.

Cho nên bình thường,

Ngoại trừ xác định có người tranh cãi vô lý, cố ý gây chuyện, nếu không thì không ai mời quản chế tới.

Người biết những chuyên này nhìn thấy Tô Dịch Khôn, không khỏi cười trên nỗi đau khổ của người khác, chờ xem kịch hay.

Sở Kiều lại hừm một tiếng,

Cô ta hạ quyết tâm,

Trần Đức chết rồi, nói thế nào cô ta cũng phải bẳt tiểu bạch thú kia vào tay mình,

“Lăng Yến, tìm tôi có chuyện gì?’

Tô Dịch Khôn vừa xuất hiện liền ngửi thấy trong không khí có chút mùi khó chịu, ông ta khẽ cau mày: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Hóa ra người phụ nữ này tên là Lăng

Yến.

Tô Dịch Khôn hỏi, Lăng Yến vội vàng kể lại chuyện này từ đầu đến cuối, đương nhiên chuyện liên quan đến Quách Khai và Sở Kiều muốn ép mua ép bán, cô ta nói rất mơ hồ, chủ yếu nói đến vé ngông cuồng dốt nát cúa Trần Đức.

Quách Khai tán dương nhìn cô ta,

Lập tức Lăng Yến tràn ngập xuân tình, giống như có được ân huệ lớn, mặt đỏ rần.

“Vậy sao…’

Bất ngờ là,

Nghe Lăng Yến kế lế xong, Tô Dịch Không không lập tức ra tay giết người.

Ông ta nhìn Lăng Yến, thầm mắng một tiếng ngu xuẩn,

Vừa bât đầu cô ta không hề hỏi đối phương có thẻ chứng nhận không, thậm chí ngay cả tên đối phương cũng không biết.

Danh tiếng của Hương Mãn Viên không hề yếu trong toàn bộ Tây Thần Châu, dám ở đây gây chuyện ngông cuồng, ngộ nhỡ không phải vì dốt nát, không phải vì điếc không sợ súng, mà là có chỗ ỷ lại, hoặc là có thẻ chứng nhận thì sao?

“Anh bạn này… tôi là quản chế của Hương Mãn Viên, tên là Tô Dịch Khôn”.

Tô Dịch Khôn bình thản nói: “Nơi này là Hương Mãn Viên, quy định ờ đây chắc cậu cũng rõ, làm loạn ở đây bình thường sẽ không có kết cục tốt đẹp, không biết… anh bạn này xưng hô thế nào, có thẻ chứng nhận không?”

‘Tôi họ Trần, người khác đều gọi là Trần Bát Hoang”.

Trần Đức có lòng khen ngợi Tô Dịch Khôn, lão già này ngược lại không ngu xuẩn, không hố có thế làm chấp pháp.

“Tô lão, ông đừng hỏi nhiều, thằng nhãi này nhiều nhất cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, đảo Định Thiên sao có thế mời loại nhỏ bé này, hắn làm sao có thẻ chứng nhận được, cho dù có cũng chỉ là thẻ chứng nhận hạ phấm, không có tư

cách vào từ cửa chính, càng không có tư cách ngông cuồng như vậy”.

Lăng Yến trợn trừng mắt, mặt lộ vẻ giễu cợt.

Cô ta ở Hương Mãn Viên hơn hai trăm năm rồi, hơn haỉ trăm năm qua có gì cô ta chưa từng thấy? Vằn chưa thấy có ai khoảng ba mươi tuổi được mời đến đảo Định Thiên.

Cho nên,

Từ đầu đến cuối cô ta cũng chẳng buồn hỏi có thẻ chứng nhận hay không.

Anh có thế có thẻ sao?

Chuyện cười quốc tế gì vậy?

Tô Dịch Khôn cũng quá mức cấn thận rồi.

Nhưng,

Cô ta vừa dứt lời,

Lại thấy trong tay Trần Đức xuất hiện một tấm thẻ chứng nhận bằng gỗ.

Ném vào trong tay Tô Dịch Khôn nhẹ tênh: “Không biết dựa vào cái này, tôi có thế vào Hương Mãn Viên được chưa? Người phụ nữ này cản tôi, tôi có thế ngang ngược hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK