Sau hai ba hơi thở.
Một người đàn ông đột ngột xuất hiện trước mặt anh, đôi mắt nhìn chằm chằm anh.
Người đàn ông không yếu, ngược lại, vô cùng mạnh, phán đoán từ khí tức chảy ra từ hắn, ít nhất cũng là Thiên Khai bậc hai, chỉ thấp hơn một cảnh giới nhỏ so với Quách Khai được gọi là chiến thần Đại Triệu.
Hắn khoanh hai tay trước ngực, như nhìn thấy kẻ thù giết cha, đôi mắt chỉ có ngọn lửa tức giận hừng hực, đố kỵ.
Trầm mặc một lúc, hắn dùng giọng điệu ra lệnh, lạnh lùng nói với Trần Đức: “Mày, quỳ xuống liếm giày cho tao!”
Trong lúc nói, hơi thở của hắn cũng ập lên mặt Trần Đức, vênh váo hung dữ, vô cùng bá đạo.
Ánh mắt của hắn mang theo nỗi hận vô tận nhìn vào Trần Đức, lại thêm lời nói và giọng điệu ra lệnh, tỏ ra rất bá đạo.
Khiến rất nhiều người đều hơi ngẩn người, nhưng, khi mọi người nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, lập tức hiểu ra!
Trần Đức nhìn tên nhóc trước mặt, sau khi trải qua chuyện Quách Khai lần trước, anh dùng Thiên Cơ Thuật kiếm tra lai lịch của hẳn theo thói quen.
Không điều tra được những thông tin cơ mật, bí mật, nhưng muốn điều tra được thông tin cơ bản cũng không khó.
Rất nhanh, thông qua so sánh dung mạo, đã điều tra được.
Hạng Diễm!
Ba ngàn sáu trăm tuổi, người thành Bồng Lai.
Trong thành Bồng Lai, có không ít sản nghiệp thuộc về nhà họ Hạng hẳn.
Bản thân Hạng Diễm là người xuất sắc trong nhà họ Hạng, cũng là đệ tử nòng cốt đảo Định Thiên, ở nhà họ Hạng, có lúc quyền lên tiếng của hắn còn có trọng lượng hơn gia chủ nhà họ Hạng, thân phận cao đến dọa người.
Hiển nhiên, Hạng Diễm xuất hiện là vì Trúc Mặc Uyên.
Hắn là người theo đuổi Trúc Mặc Uyên, ừm, thời gian theo đuổi cũng khá dài, rất nhiều người ở thành Bồng Lai đều biết rõ.
Chẳng trách hắn dám hống hách như vậy, thực sự có chút bản lĩnh, nhưng với Trần Đức, chút bản lĩnh này thực sự chẳng là gì.
Hơn ba ngàn tuổi, Khai Thiên bậc hai, cuồng ngạo cái gì?
Vốn dĩ, vì Trúc Mặc Uyên thu hút quá nhiều sự chú ý, nếu có người đến tranh giành ghen tuông, thái độ tốt một chút, Trần Đức sẽ trực tiếp tặng cô gái này đi, dù sao cô gái này thực sự quá quyến rũ, đưa cô ta theo bên cạnh, có thể chuốc lấy rắc rối bất cứ lúc nào.
Nhưng Hạng Diềm này thực sự quá đáng ghét, vừa đến đã ra lệnh cho anh quỳ xuống, còn phải liếm giày?
Khiến Trần Đức rất ghét, rất không
vui.
“Nhóc con, mày không nghe thấy tao nói hả?”, thấy Trần Đức mãi chằm chằm nhìn hắn, Hạng Diễm lên tiếng nói tiếp, lần này giọng càng lạnh lùng hơn, thậm chí một thanh kiếm đã xuất hiện trong tay hân, một thanh đoản kiếm ba bốn mươi centimet.
Chỉ cần Trần Đức nói một chữ không, hắn lập tức sẽ giết người, phái thấy máu.
Đối với Hạng Diễm, cái mạng của một con kiến ba mươi tuổi chẳng hơn súc sinh là bao, giết thì giết, sẽ không có chút gánh nặng tâm lý nào.
“Nghe thấy rồi”, Trần Đức khẽ nhếch khóe miệng, nờ nụ cười theo thói quen: “Nếu tao không đoán nhầm, mày đến gây chuyện với tao vì Trúc Mặc Uyên, đúng không?”
“Đúng thế”.
Hạng Diễm thừa nhận rất sảng khoái, toàn thành không ai không biết hắn theo đuổi Trúc Mặc Uyên, chẳng có gì phải che giấu.
Huống hồ, lúc này kiêu ngạo thừa nhận theo đuổi Trúc Mặc Uyên, có thể thể hiện trước mặt Trúc Mặc Uyên, có lẽ sẽ có được trái tim của cô ta, chẳng phải sao?
“Được, hiếu rồi”.
Trần Đức nghiêng đầu, nhìn sang Trúc Mặc Uyên: “Chẳng phái cô nói chuyện gì cũng nghe theo tôi à?”
“Mặc Uyên làm theo tất cả mọi sai khiến của anh”, Trúc Mặc Uyên vội hành lễ, giọng điệu vô cùng thành khẩn.
“Tốt”.
Trần Đức lướt ánh mắt sang Hạng Diềm, nói với Trúc Mặc Uyên: “Cô cũng thấy rồi, người đàn ông theo đuổi cô muốn tôi quỳ xuống liếm giày, cô cảm thấy nên làm thế nào?”
Trúc Mặc Uyên nhìn Hạng Diễm một
cái.
Trong mắt không hề dao động.
Cô ta là phụ nữ, là phụ nữ sẽ động lòng với đàn ông, nhưng người đàn ông này tuyệt đối không phải là Hạng Diễm.
Cô ta không có chút cảm giác với Hạng Diễm.
Không có cảm giác là không có cảm giác, không cần lý do.