Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tịch Dao nhàn nhạt nói, rồi ngồi xuống, đồng thời nhìn về phía Vân Diệp: “Bố, hỏm nay thế lực khắp nơi đến đây là đế luận đạo, từ đó tìm kiếm đột phá, tiến bộ, không cần một vài chuyện riêng tư mà trì hoãn thời gian tốt”.

Sắc mặt Vân Diệp có chút mất tự nhiên, ông ta hiểu con gái mình nhất,

Rất rõ ràng,

Vân Tịch Dao coi thường Sở Hiên,

Vân Diệp khẽ hắng giọng, cười nói: “Đúng vậy, tình cảm riêng tư của con trẻ cứ để đám thanh niên chúng nó tự nói chuyện riêng đi, ha ha, tôi tuyên bố, đại hội luận đạo hôm nay chính thức bắt đầu, ừm… chủ đề năm nay rất đơn giản, chí có bốn chữ…”

“Võ đạo là gì!”

Nói đến đây, sâc mặt của Vân Diệp trở nên chăm chú: “Mời chư vị nói thoải mái, nói ra hiếu biết của mình về võ đạo!”

Đại hội đảo Định Thiên mười năm một lần, mục đích chủ yếu nhất chính là luận đạo.

Cái gọi là luận đạo,

Chính là trao đối tâm đắc tu luyện cho nhau.

Mỗi một lần chủ đề cũng không giống nhau, nhưng cuối cùng đều trăm sông đổ về một biển, chủ đề mở rộng tất cả các phương diện của tu võ.

Lời Vân Diệp vừa dứt,

Phía dưới bắt đầu xuất hiện thảo luận sỏi nối.

Đương nhiên, người nói phần nhiều là các cường giả, đại đa số người giáp biên giới cũng chỉ có thế lẳng nghe.

Nhưng luận đạo vừa mới bắt đầu không lâu, Cát Phong Hành liền rời đi, loại luận đạo giun dế này chẳng có bất kỳ trợ giúp gì cho ông ta, sờ Hiên vốn cũng muốn rời đi, nhưng Vân Tịch Dao vẫn ở đó, hắn ta cổ nhẫn nhịn, ngồi bên cạnh Vân Tịch Dao, giảng giải một chút chuyện tu hành cho cô ta.

Nhưng lúc nói chuyện, từ đầu đến cuối mang theo một loại cảm giác tự cho mình hơn người rất sâu sâc.

Cho dù có ích lợi với Vân Tịch Dao, nhưng trong lòng cô ta vẳn khõng cảm thấy thoải mái.

Mọi người giảng đạo, miệng lưỡi lưu loát, không gian hiện ra từng đường đại đạo thiên địa, rực rỡ lóa mắt, hội tụ thành các loại dị tượng, từng đóa sen vàng từ trên trời hạ xuống, từng đường cầu vồng vượt qua không gian, bướm nhiều màu bay lượn, điềm lành xuất hiện.

Rất nhiều người nghe đến say mê, trong mê say giống như đã có kế hoạch.

Ngay cả Trần Đức cũng cảm thấy có vài thứ đồ rất hữu dụng, trong lòng có cảm giác, thực lực âm thầm dâng lên.

Bên cạnh anh, Tu La Tử giống như đến ăn chùa, vẳn chỉ ăn ăn ăn, vừa há miệng liền ăn không ngừng, nha hoàn và người hầu của đảo Định Thiên không ngừng tăng thức ăn, tăng rượu cho hắn ta.

Các phe cường giả nói liên tục, kéo dài ước chừng năm ngày.

Năm ngày nay không ai cảm thấy nhàm chán, cũng không ai cảm thấy khô khan, ngược lại càng cảm thấy hứng thú, năm ngày ngắn ngủi, thậm chí có mấy trăm ngàn người đột phá, gần như đều là đệ tử trung tâm của đảo Định Thiên, hoặc là người tham dự tuyến chọn luận võ ở thành Bồng Lai.

Đương nhiên,

Cũng có cường giả đột phá.

Như Trương Hằng Chi, gậy Bạch Xích của ông ta tiến thêm một bước, từ Lảng Thiên sáu giai, đột phá đến cấp thứ bảy!

Mặc dù chỉ có một cấp, nhưng thực lực quả thật đề thăng từ chất lượng, so với năm ngày trước không thế so sánh nối, toàn thân máu tươi cuồn cuộn, vô cùng cường thịnh.

Lập tức, không ít người đi lên chúc mừng ông ta.

Ngoại trừ Trương Hằng Chi ra, còn có mấy cường giả cũng lần lượt đột phá cảnh giới nhỏ.

Năm ngày luận đạo có thế so sánh với trên một trăm năm tu hành của bọn họ!

“Chẳng trách luận đạo mười năm một lần, mặc dù không có quá nhiều lợi ích, nhưng vẫn có nhiều cường giả đến đây”, trong lòng Trần Đức lấm bấm, luận đạo như vậy không biết tốt hơn bao nhiêu so với nhắm mắt làm liều, đề thăng đương nhiên cũng khá dề dàng.

Nhưng,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK