Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức đang quan sát Tiểu Y,

Đột nhiên, trán anh hơi nhăn lại, nhìn về phía ngoài cửa: “Ai?!”

Lời Trần Đức vừa dứt.

Cửa không có mớ,

Nhưng,

Không gian trước mặt anh lại mở ra một vùng sóng.

Đột nhiên,

Một thân ảnh xinh đẹp màu đỏ chậm rãi hiện lên.

Ưng Thanh Vũ!

Thân ảnh xinh đẹp màu đỏ lặng lẽ nhìn lên, ba ngàn sợi tóc hiền dịu mang theo từng tia sóng cuộn, tỏa ra hai vai, mặt đẹp tuyệt mỹ, tinh xảo đến mức như được Thượng Đế chú tảm điêu khắc, đắp nặn, không một chút tỳ vết.

Khí chất của ưng Thanh Vũ quá lạnh lùng, so với vẻ hoạt bát đáng yêu ngày xưa giống như hai người khác nhau, đôi mắt trong veo giống như hàn băng từ biến sâu, lạnh lẽo đến mức cho người ta một loại cảm giác biến đối lớn lao trong cuộc đời, vạn vật biến mất.

Cô ta vừa xuất hiện,

Nhiệt độ xung quanh tăng lên rất nhiều.

Bất Tử Điếu thuộc hỏa,

Cho dù người ờ đâu, cô ta cũng sẽ khiến không gian trở nên nóng bỏng.

Trần Đức nhìn cô ta, rất bất ngờ, hiển nhiên không ngờ cô ta sẽ đến đây, vốn còn tường rằng hai người sẽ không nhân ra nhau.

ưng Thanh Vũ không nói nhiều lời, nhìn Tiếu Y đang ngủ khò khò, trong con ngươi lóe lên kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất, cô ta khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt, nếu như không phải dồn hết tâm trí nhìn vào thì sẽ không ai phát hiện ra chút thay đối đó.

‘Thanh Vũ…” Trần Đức chủ động gọi tên cô ta: “Cô còn nhớ tôi, đúng không?”

ưng Thanh Vũ không nói gì,

Cô ta tiến về trước mấy bước, chậm rãi ngồi trên hư không, theo động tác của cô ta, một ngọn lửa bùng cháy, hình thành một chiếc ghế rộng rãi dưới thân, ngọn lửa cháy hừng hực, cực kỳ sáng chói.

Đôi mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào Trần Đức rất lâu.

ít nhất năm phút!

Trong vòng năm phút, không khí cả căn phòng đều đọng lại, Trần Đức bị cô ta nhìn có chút mất tự nhiên, anh lấy một vò rượu, uống mấy hợp, một mặt là đế bản thân bình tĩnh, mặt khác là đế cho hai ngươi không ngượng ngùng.

‘Trần Bát Hoang…”

Một lúc sau,

Cuối cùng, môi mỏng của Ưng Thanh Vũ khẽ mở, nhàn nhạt nói ra cái tên xa lạ nhưng cũng quen thuộc: “Anh rất tốt, ở Đại Thiên Thế Giới cũng được xem như là ưu tú, chẳng trách trước kia tôi vừa ý anh”.

Trần Đức không lên tiếng,

Anh kéo một cái ghế ngồi xuống, chậm rãi uống rượu, chờ Ưng Thanh Vũ nói tiếp.

“Đáng tiếc tôi không còn là tôi trước kia, thời gian chúng ta ở bên nhau chỉ là muối bỏ biến trong năm tháng dài đằng đẵng của tôi, nhỏ nhặt không đáng kế. Tôi nghĩ chắc anh đã nghe qua người chuyến kiếp đúng không?” đôi mắt Ưng Thanh Vũ bình tĩnh tựa như nước giếng, không chút gợn sóng: “Tôi chính là người chuyến kiếp, chênh lệch giữa anh và tôi quá lớn, từ nay về sau khỏng còn bất kỳ khả năng nào nữa”.

Ưng Thanh Vũ nói lời này, không có chỗ nào không đúng.

Giữa cô ta và Trần Đức, chênh lệch quả thật rất lớn.

Cô ta bây giờ chưa hồi phục hoàn toàn thực lực thì đã đá anh văng ra 108 ngàn dặm, khoảng cách giữa hai người theo sự hồi phục và tăng trưởng của cô ta sẽ chỉ ngày càng xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK