“Đúng là rác rưởi”, Cơ Hòa thất vọng lắc đầu. Loại rác rưởi này vậy mà lại có thể gây ra sóng to gió lớn ở Vân Bắc, còn có thể cướp đi những thứ của nhà họ Thành. Mặc dù giới thế tục rất tầm thường, nhưng cũng không đến nỗi yếu như thế chứ? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
“Chết đi nhóc!”, cùng lúc đó, có thể thấy rõ ràng Thành Kỳ Võ đang giơ nắm đấm lên, mặc dù rất coi thường Trần Đức nhưng gã không hề nhẹ tay mà dùng hết sức lực của mình, luồng sức mạnh nặng hàng chục tấn xẹt qua gió ầm ầm lao về phía trước.
Nửa mét, một thước, một centimet…
Rõ ràng là một nắm đấm bằng da thịt, nhưng vào lúc này, nó gần như bất khả chiến bại, không khí gần như nổ tung, ngay sau đó nắm đấm chỉ còn cách Trần Đức một đường mỏng.
Lúc này, La Nhất Công, Cơ Hòa và những người khác càng thất vọng hơn, vốn dĩ bọn họ còn tưởng sẽ được chứng kiến một trận chiến kịch liệt, không đến mức là một cuộc chiến sinh tử nhưng ít nhất cũng phải đánh trả vài chiêu, có chút gì đó gọi là đánh qua đánh lại chứ!
Bây giờ xem ra bọn họ không có cơ hội nhìn thấy Trần Đức đánh trả rồi.
ở khoảng cách gần như vậy, đừng nói Trần Bát Hoang, cho dù là bọn họ thì tuyệt đối cũng không thể phòng bị mà tránh được cú đấm của Thành Kỳ Võ, lúc cấp bách như thế này căn bản không kịp làm gì cả!
Sau nửa giây: “Bụp!”
Một âm thanh chói tai vang lên, giống như sấm sét trên mảnh đất khô cằn, đột nhiên nổ tung, vang vọng khắp toàn bộ đại sảnh, đồng thời hàng loạt tiếng lốp bốp vang lên, giống như tiếng rang đậu vậy.
Có thể thấy rõ nắm đấm của Thành Kỳ Võ đã giáng xuống cơ thế của Trần Đức, hơn nữa còn là vị trí chí mạng của khoang ngực và tim của anh.
Nhưng!
Khung cảnh trong tưởng tượng, lồng ngực của Trần Đức vỡ nát, lõm xuống, biến dạng méo mó lại không xuất hiện.
Không những không xuất hiện, mà ngay cả Trần Đức cũng hoàn toàn không bị tổn thương chút nào, thậm chí anh còn không hề lùi về sau, trước sau như
một, vững vàng như cây cột, cực kỳ bình tĩnh đứng thẳng ở chỗ cũ, không hề nhúc nhích, vững như tảng đá.
Nhìn kỹ hơn thì nắm đấm vừa to vừa nặng của Thành Kỳ Võ vậy…vậy… vậy mà lại bị biến dạng đến nổi xoắn lại. cả cánh tay giống như một tờ giấy bị thép đập vào, gãy thành từng khúc, nổ tung, máu bắn tung tóe!
La Nhất Công nghi ngờ bản thân mình đã nhìn nhầm.
Vội vàng chớp chớp mầt, nhưng quả thực, hoàn toàn chính xác, ông ta không hề nhìn nhầm!
Cảnh tượng này là sự thật!
Nắm đấm của Thành Kỳ Võ, thậm chí toàn bộ cánh tay, đã gãy hơn một nửa!
Chắc chắn không phải ảo giác!
Ngay lập tức, bất kể là Cơ Hòa hay một vài người bạn của ông ta, hay La Nhất Công – hiệu trưởng trường đại học thương mại Vân Bắc và các vị hiệu phó, tất cả đều sững sờ, tư duy dường như bị nuốt chửng, không hoạt động tiếp được nữa, sắc mặt đông cứng tựa như kem hộp.
Cũng chính vào lúc này.
Thành Kỳ Võ hét lên một tiếng, một luồng sức mạnh mà gã không tài nào hình dung được, giống như biển cả mênh mông cực kỳ chấn động lao xuống cánh tay, thân thế gã gần như không khống chế được mà sắp bay lộn ngược ra xa.
Nhưng…
Không đợi gã bay lộn ngược.
Trần Đức đột nhiên giơ tay lên, túm chặt gã, năm ngón tay trực tiếp nhấn sâu vào vai gã rồi xé toạc.
Roạc!
Cả cánh tay của Thành Kỳ Võ trực tiếp bị xé nát, bị một sức mạnh cực lớn xé đứt.
Cùng lúc đó, bàn tay của Trần Đức lại cử động, bóp chặt cổ Thành Kỳ Võ.
Chỉ trong thời gian nửa hơi thở, răng rắc!
Bằng mắt thường có thể thấy da thịt, xương cốt, kinh mạch trên cổ Thành Kỳ Võ giống như bọt nước bị dồn nén, lập tức co rút lại, sau đó, đầu gã thẳng tắp lăn xuống đất.
“Bịch!”