Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu anh muốn hiểu như thế thì cũng được thôi. Nói là đàm phán điều kiện, chứ tôi càng thích nói là thương lượng hơn”, Cao Sĩ Long nói với vẻ hết sức tự tin.

“Hơn nữa, anh cũng khó mà từ chối điều kiện do tôi đưa ra”.

Bản thân Cao Sĩ Long là một cao thủ đàm phán, lúc trước trong mỗi cuộc đàm phán, ông ta đều có thể tìm ra điểm yếu của đối thủ để đạt tới mục đích mà mình muốn.

Và không có lần nào là thua.

Ông ta đã phân tích tình hình hiện tại của Trần Đức nên cho rằng anh sẽ không từ chối đề nghị này. Dù sao, so với mạng sống thì một phương thuốc cũng chẳng đáng là gì.

“Ngại ghê…”, Cao Sĩ Long vừa nói xong, Trần Đức bỗng đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Trước giờ bản thân tôi đều không thích đàm phán, cũng càng không thích một cuộc bàn bạc mang tính đe dọa như thế này”.

Cao Sĩ Long giật mình, thoáng chốc không phản ứng lại kịp.

Mà Trần Đức đã đi về phía cửa, có điều, anh chưa đi được vài bước thì bỗng có hai tên lính ngăn cản trước mặt.

“Trần Bát Hoang, anh không thể suy nghĩ thêm sao, mạng anh quan trọng hay là phương thuốc quan trọng?”,

Tưởng Sơ Linh thật sự không hiểu được lối suy nghĩ của Trần Đức, đối mặt với một tên cáo già như Hàn Huyền Tông chắc chắn là chỉ có chết chứ chẳng thể sống nối.

Lúc này rồi mà còn kiêu ngạo như thế làm gì?

Nên cúi đầu thì phải cúi đầu.

Lẽ nào đến đạo lý này anh cũng không hiểu sao?

“Không có chúng tôi, anh chắc chắn sẽ chết!”, Tưởng Sơ Linh nói: “Chỉ cần anh đồng ý, chắc chắn chúng tôi sẽ bảo vệ được mạng sống của anh!”

“Bảo vệ mạng sống cho tôi?”

Trần Đức cũng không quay đầu lại nói: “Trần Bát Hoang tôi cần mấy người bảo vệ chắc?”

Anh vừa nói vừa vung tay lên, hai tên lính lập tức bị một sức mạnh vô hình đấy ra, lảo đảo lùi lại, cuối cùng không đứng vững, ngã xuống đất!

Hai tên lính này chính là cận vệ của Cao Sĩ Long!

Bọn họ cũng là võ giả, mà còn trải qua huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc!

Trần Đức lại đẩy bọn họ ra mà chẳng tốn chút sức nào.

Sau đó, anh xoay người nhìn Cao Sĩ Long nói: “Sau này bảo người của ông chú ý chút, lần sau ông và người của ông mà còn bất lịch sự như thế nữa thì sẽ không chỉ đơn giản vậy đâu”.

“Đùng, đoàng!”

Lời nói của Trần Đức giống như một tiếng sấm giữa ngày hè, ầm vang bên tai Cao Sĩ Long, cả người ông ta lập tức toát ra mồ hôi lạnh, y như thấy quỷ!

Tại đây có hình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK