Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, trong xe, giọng nói đã nhắc nhờ Tư Mã Lâm ban nãy lại vang lên. Sau đó, cửa xe mờ ra, có hai bóng người đi xuống.

Đó là hai người đàn ông cực kỳ trẻ tuối, khoảng 21 22.

Một người mặc áo bào màu trắng mạ vàng cực kỳ xoa hoa, đế tóc húi cua, ánh mắt sắc bén, khóe miệng khẽ cong lộ ra nụ cười kiêu ngạo.

Người còn lại mặc một bộ trường bào xanh đan đen, đế tóc dài búi lên, trong tay cầm một cây quạt đang phe phẩy trước mặt.

Điểm giống nhau của cả hai là trên ống tay áo bên phải có một ký hiệu mặt trời màu đỏ.

Ký hiệu ấy đại biếu cho lai lịch của họ và thế lực đằng sau.

Nó chính là Thái Dương Cung!

“Ngay cả loại rác rưởi ấy cũng không giải quyết nối, Tư Mã ôn, ông đúng là làm tôi thất vọng thật đâ’y”, thanh niên mặc áo bào trắng cười lạnh nói, tuy

giọng nói không lớn, nhưng lại cực kỳ uy nghiêm.

Tư Mã Ôn quỳ dưới đất, vội vàng cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn thắng vào hắn ta: “Cậu Kim, Liều Tông Nguyên là người cạnh giữ mạnh nhất của Côn Luân Hư chúng tôi. Tôi… không phải là đối thủ của ông ta”.

“Anh Chung, anh ra tay hay đế tôi?”, Kim Hoa nịnh nọt nhìn người đi cùng mình, dò hỏi.

“Cậu đi, đánh nhanh thẳng nhanh”, người được gọi là anh Chung nhàn nhạt nói.

Hắn có thực lực cực kỳ khủng bố, trong khi nói chuyện có thế thấy được theo từng tiếng hít thở của hẳn, không khí và không gian trước mặt cũng run lên!

Cảnh tượng ấy ánh vào mắt Liều Tông Nguyên cũng khiến ông ta vô cùng giật mình và chấn động!

Đáng sợ thật!

Thật khủng khiếp!

Chí là hít thở thôi cũng đã tạo ra hiệu quả cd đó, rốt cuộc… họ có lai lịch gì vậy?

Kỉm Hoa nhận được chỉ thị bèn liếc Liều Tông Nguyên, Trần Đức và mọi người trong gia tộc Đạm Đài: “Tôi tên là Kim Hoa, vị này tên Chung Phi Vũ, chúng tôi đến từ Thái Dương Cung ở Vân Tiêu Giới!”

“Vân Tiêu Giới… Vân Tiêu Giới thật sự cử người đến?”, Đạm Đài Cung Minh hoảng sợ.

Họ thế mà lại đến từ Vân Tiêu Giới trong truyền thuyết!

Ông ta không ngờ Thái Dương Cung ờ Vân Tiêu Giới lại cử người đến gia tộc bọn họ thật!

Với họ mà nói, ba chữ Vân Tiêu Giới thật sự chính là trong truyền thuyết. Dù là Đạm Đài Cung Minh đã hơn trăm tuổi nhưng cũng chưa từng gặp cao thủ đến từ nơi ấy!

“Chúng ta đến đây chỉ có một việc, chính là dẳn Đạm Đài Nguyệt về Vân Tiêu Cung, hầu hạ cậu Thạch – thiếu chủ Thái Dương Cung Thạch Thiên!”, ánh mắt Kim Hoa chợt trớ nên hết sức sắc bén.

“Ai dám cản sẽ giết không tha!”

Khí thế trên người Kim Hoa và Chung Phi Vũ thật sự là quá khủng bố, dù họ không cô’ ý tỏa ra sức ép, nhưng sát khí ẩn giấu trong người và hơi thở lại như hai con dã thú điên cuồng va chạm xung quanh.

Dưới khí thế ấy, mọi người trong gia tộc Đạm Đài căn bản không chịu đựng nối, run lấy bấy lùi về phía sau, thậm chí còn có một số người trực tiếp phun ra một búng máu!

“Mạnh… mạnh thật!”, mặt mày Đạm Đài Tùng tái nhợt lộ ra vẻ hết sức nghiêm trọng, hoảng sợ không thôi.

Tại sao trên đời này lại có người mạnh như vậy?

“Kim Hoa!”, bộ quần áo rách mướp trên người Liễu Tông Nguyên bay phấp phới, đứng chắn trước mặt Trần Đức và Đạm Đài Nguyệt, chặn sức ép giúp họ.

Một đôi con ngươi già nua lão luyện nhìn chằm chằm vào hai người kia, kiêng dè nói:

“Nơi này là Côn Luân Hư, không phải Vản Tiêu Giới, chỗ nào có quy tắc của chỗ ấy. Lẽ nào cung chủ của các người không nói cho hai người biết người của Vân Tiêu Giới không thể ra tay trong Côn Luân Hưư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK