Không nói quá chứ ơn tình của nhà họ Âu Dã có thể bảo vệ được tính mạng của bất cứ người nào trong phạm vi Hoa Hạ!
Thế nhưng, đối mặt với sức hấp dẫn như thế, mí mắt Trần Đức còn không thèm chớp lấy một cái, vẫn lạnh lùng, dứt khoát từ chối:
“Đầu tiên, tôi không thiếu tiền, cô hẳn là biết rõ điều này. Thứ hai là…”
“Tôi không cần ơn tình của nhà họ Âu Dã mấy người”.
Trần Đức rất ghét người khác mơ ước đồ của anh, mặc kệ thanh kiếm này có liên quan gì tới nhà họ Âu Dã hay không, nhưng giờ, nó đã là của anh. vả lại, nó rất có thể là do bố mẹ anh để lại.
Vậy thì tại sao có thể dề dàng tặng cho người khác được?
Đừng nói 10 tỷ, ngay cả 50 tỷ thì Trần Đức cũng từ chối thôi!
Huống chi, sau khi quen biết Kỳ Hàn, Giang Hồ Hải, Trần Đức đã đủ hiểu biết về võ giả ở Hoa Hạ.
Với truyền thừa mà mình có được, chỉ cần cho anh thời gian thì mấy nhà được xưng là gia tộc lánh đời kia cũng chẳng là cái đinh gì.
Không ngoa chứ ơn tình của họ lại chẳng đáng một đồng trong mắt anh!
Âu Dã Thanh Vũ hơi nghiến răng, gương mặt trang nhã như tiên nữ lại lộ ra vẻ buồn bã. Nếu bị các fan của cô ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ hết sức đau lòng.
Nhưng, Trần Đức lại chẳng tỏ vẻ gì.
Thương hoa tiếc ngọc?
Không tồn tại.
Với anh mà nói, cái gọi là mỹ nhân còn không bằng bình rượu bên hông.
“Giờ đến lượt tôi hỏi cô”, Trần Đức không quen uống cà phê, bèn lấy bình rượu kia ra, nốc một ngụm: “Nó tên là Long Ngâm?”
“Không thể trả lời”.
Âu Dã Thanh Vũ bị Trần Đức từ chối mấy lần, giờ cuối cùng cũng đến lượt cô ta từ chối anh, trong lòng không khỏi vui vẻ: “Xem ra thái độ của anh Trần đối với thanh kiếm kia đã không còn gì đế bàn bạc được nữa. Một khi đã thế thì tôi còn có việc bận, không thế tiếp anh Trần được”.
“Hồng Hồng, mấy ngày nữa tớ sẽ đến tìm cậu”.
Âu Dã Thanh Vũ chỉ để lại một câu như vậy xong bèn đứng dậy, nhấc đôi chân thon dài định rời đi.
“Xoẹt!”
Ngay khi Âu Dã Thanh Vũ sắp rời đi thì nhân viên vệ sinh đang khom người quét dọn ngang qua cô ta bỗng lấy ra một thanh đoản đao trong ủng, vung lên đâm thẳng về phía Âu Dã Thanh Vũ.
“Con đĩ chó, chết đi!”
Ánh đao sắc lạnh chợt lóe lên, Âu Dã Thanh Vũ hoàn toàn không phản ứng kịp.
Thanh đao nhắm thẳng vào đầu, càng ngày càng gần, không ngừng phóng to trong con ngươi cô ta!
“Cẩn thận!”, sắc mặt Kỳ Hồng chợt thay đổi hét.
Gương mặt xinh đẹp của Âu Dã Thanh Vũ hết sức khó coi, giây tiếp theo, khi thanh đao hạ xuống, cơ thế cô ta dùng một góc độ khó tin né đi.
“Xẹt!”
Mũi đao sượt qua gương mặt Âu Dã Thanh Vũ, chém lên vai, tạo thành một miệng vết thương dài trên cánh tay cô ta.
Máu tươi thoáng chốc trào ra, đỏ đến chói mắt.
Trên mặt Âu Dã Thanh Vũ toát ra vẻ nghĩ lại mà sợ, may mà cô ta cũng là võ giả, tuy không mạnh, nhưng vì thích múa nên cơ thể mềm mại đến đáng sợ, có thể làm ra những động tác mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Không thì chỉ với một đao kia, cô ta chắc chắn sẽ chết!
“Ai?”
“Dừng tay!”
II II
Nhân viên công tác, người đại diện, vệ sĩ của Âu Dã Thanh Vũ cách đó không xa lập tức phát hiện ra tình huống bên này.
Bảy tám người xông lên bảo vệ Âu Dã Thanh Vũ, họ đều là võ giả, nhưng người ám sát rất mạnh, xoay người vài cái đã có thể nhảy qua họ một cách dễ dàng. Linh khí trên người gã bùng nổ kéo theo sát khí lao thẳng về phía cô ta.
Võ giả!