Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa dứt lời, Dư Kỳ Sơn quỳ trước mặt Bảo Thư Sinh!

Quỳ rất mạnh, hai đầu gối cũng lún xuống đất.

Nhưng Bảo Thư Sinh lại lắc đầu, khinh thường nói: “Xin lỗi, tỏi không thu nhận lão phế vật vô dụng như ông”.

Lời của hắn ta có thế nói là khõng nể tình chút nào, đúng là lăng nhục, ghét bò Dư Kỳ Sơn một cách trần trụi.

Dư Kỳ Sơn sững sờ tại chồ, hoàn toàn trố mắt, thôn mặt.

Nhưng ông ta không có ý tức giận.

Bảo Thư Sinh nói ông ta là lão phế vật, ông ta không dám không nhận, trước mặt cường giả như Bảo Thư Sinh, ông ta thực sự là phế vật, thế giới Đại Thiên, tuân theo pháp tắc, cá lớn nuốt cá bé.

Đây là sự thực.

“Vậy… cô Cảnh…”

Dư Kỳ Sơn đờ người quay đầu nhìn sang cảnh

Thục Vân.

“Nhận, đương nhiên tôi nhận”.

Cảnh Thục Vân vui mừng, cười đắc ý nói: “Chú Dư, đi theo Cảnh Thục Vân tôi, tốt hơn theo kẻ ngu đần đó nhiều, ở chỗ tôi, địa vị của ông sẽ không thay đổi, hoan nghênh ông đến”.

“Cảm ơn cô Cảnh thu nhận!”

Dư Kỳ Sơn vui mừng, lập tức đứng lên, đứng phía sau cảnh Thục Vân.

“Cô Cảnh, xin cô nhận tôi!”

“Cô Cảnh, xin thu nhận tôi!”

Dư Kỳ Sơn phản bội giống như ngòi nố, sáu người còn lại đều khom lưng xin cảnh Thục Vân thu nhận!

“Hoan nghênh, hoan nghênh, hoan nghênh hết!”

Cảnh Thục Vân càng đẳc ý, không hề kiêng dè, đúng là sảng khoái sung sướng hơn cả làm chuyện giữa nam nữ mà lên đến đỉnh, hận không thể cười lớn mấy tiếng.

Sau ba đến năm hơi thở, sáu bảy người đều đến bên phía Cánh Thục Ván, bên phía Dư Tư Vũ chí còn

lại Trần Đức.

“Tên nhóc, tuy anh hơi yếu nhưng tôi cũng sẽ không chẻ, anh đến làm nỏ bộc cho chỗ tôi, trước đây anh bất kính với tôi, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, không so đo với anh”.

Cảnh Thục Vân muốn lôi kéo toàn bộ người của Dư Tư Vũ, đợi nhìn dáng vẻ tuyệt vọng, cầu xin của Dư Tư Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK